Mỹ Nhân Câm

Chương 34

Gió biển gào thét thổi tới, tóc bay tán loạn, khoảng cách của họ thậm chí có thể khiến tóc hai người phất qua mặt nhau.

Hương thơm lạnh lẽo của tùng tuyết cùng chiếc áo khoác ấm áp bao bọc lấy Nhiễm Linh, cô ngơ ngác nhìn Ngu Thính, nhịp đập của trái tim hiện rõ trong mắt.

Như vậy, trên người Ngu Thính chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi lụa mỏng cổ chữ V, lỏng lẻo khoác trên bờ vai như giá treo quần áo trời sinh, bị gió thổi phấp phới như sóng, trông thật lười biếng gợi cảm.

Nhiễm Linh luống cuống mân mê vạt áo, muốn cởϊ áσ khoác ra trả lại cho cô nhưng sợ Ngu Thính cũng lạnh, cô lo lắng cho Ngu Thính.

"Tôi không lạnh, nhưng sợ em bị bệnh." Ngu Thính nói: "Có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút không?"

Nhiễm Linh không tỏ thái độ, tay bị Ngu Thính nắm lấy, được cô dắt đến chiếc ghế dài bên cạnh.

Bên bờ biển có ghế dài, xung quanh đều có người, yên tĩnh chìm đắm trong thế giới riêng của mình, không ai làm phiền ai.

Bên cạnh ghế dài có một ngọn đèn đường, Nhiễm Linh nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, cô ấy dựa vào người mình với tư thế rất thoải mái, mái tóc dài rậm xõa xuống khuôn mặt với thần thái lười biếng, nheo mắt nhìn thủy triều lên.

Nhiễm Linh rất ít khi ngắm biển, hoặc có thể nói cô rất ít khi cảm nhận biển. Mỗi lần nhìn màu xanh lam vô tận, dù sóng to gió lớn hay bình yên lặng gió, cô đều ngồi trong xe, bị ngăn cách bởi cửa kính. Đây là lần hẹn hò đầu tiên của họ, rất kỳ diệu, rất tùy hứng.

Chưa nói đến việc Nhiễm Linh là người câm, thật ra lúc này không thích hợp để trò chuyện, tiếng gió biển rất lớn, phải ghé sát tai đối phương mới nghe rõ, dựa quá gần, rất phiền phức. Ví dụ như lúc này - hơi thở mềm mại hơn cả gió biển phả vào tai cô, người kia gọi cô: "Chị Linh."

Nhiễm Linh chớp mắt, nghiêng đầu.

Không đợi được câu tiếp theo của Ngu Thính, đôi mắt sáng ngời trong gió biển tối tăm vẫn luôn nhìn cô, nhìn đến mức cô không còn chỗ trốn, không biết phải làm sao.

Không biết qua bao lâu, Ngu Thính không biết lấy từ đâu ra một bó hoa hồng đỏ. Là bó hoa mà Nhiễm Linh đã vô tình liếc qua ở khu phố thương mại lúc nãy, cô ấy đã cầm nó trong tay từ lúc nào? Thật là không biết.

Cô ấy mỉm cười đưa bó hoa hồng đến trước mặt Nhiễm Linh, những cánh hoa đỏ thẫm khẽ run rẩy dưới ánh mắt của Nhiễm Linh.

"Chị Linh, em muốn bàn với chị một chuyện."

Nhiễm Linh không hỏi lý do, nhận lấy bó hoa hồng của cô. Cánh hoa chạm vào chóp mũi mát lạnh của người phụ nữ, một mùi hương nhàn nhạt lan tỏa.

Hoa hồng không phải là thứ có thể tùy tiện tặng. Biển cả, ghế dài, người phụ nữ, hoa hồng, trông thật lãng mạn, quá đáng.

Dưới ánh mắt dịu dàng đầy căng thẳng của cô, Ngu Thính ghé sát tai cô hỏi: "Dạo này Tiểu Tuyết thế nào rồi?"

Tiểu Tuyết?

Nhiễm Linh ngây người, rõ ràng không ngờ rằng trong khoảnh khắc chỉ thuộc về hai người như thế này, Ngu Thính lại đi quan tâm đến người khác, người được quan tâm lại là Nhiễm Tuyết.

Nhưng thật ra, trong mối quan hệ của ba người họ, Nhiễm Linh mới là người ngoài. Nhiễm Tuyết là vị hôn thê của Ngu Thính, mặc dù bây giờ đang cãi nhau đòi chia tay. Cho dù Ngu Thính tiếp cận cô chị gái này, chỉ là để dò hỏi tình hình của Nhiễm Tuyết từ cô...

Hình như mới là hợp tình hợp lý.

Ánh mắt Nhiễm Linh có chút ảm đạm, cúi đầu tìm điện thoại, định gõ chữ cho Ngu Thính xem.