Mỹ Nhân Câm

Chương 33

Đây là ý của Ngu Thính.

Ngu Thính rốt cuộc là có ý gì?

Ngu Thính chẳng lẽ muốn...

Nhưng tại sao cô ấy trông lại thản nhiên như vậy, cô ấy còn nhớ chuyện tối qua không? Gặp mặt đến giờ vẫn chưa từng nhắc lại. Uống nhiều rượu đúng là dễ bị mất trí nhớ tạm thời, điều này rất bình thường. Có lẽ cô ấy đã quên rồi.......

Nhiễm Linh trông rất phiền não, một lúc sau, Ngu Thính vui vẻ cười thành tiếng.

“Vậy được rồi~”

Nhiễm Linh còn chưa nói gì cô ấy đã nhẹ nhàng thỏa hiệp như vậy. Không định làm khó Nhiễm Linh nữa, tự mình cầm một cái chân cua, chấm chút nước chấm, đưa vào miệng.

Ngón tay vừa định động đậy của Nhiễm Linh co lại, bị cô làm cho có chút tức giận.

“Cái này cũng rất ngon, thử xem.” Ngu Thính cuối cùng cũng chuyển sự chú ý trở lại đồ ăn.

Cùng Nhiễm Linh ăn cơm so với Ngu Thính tưởng tượng còn thoải mái hơn nhiều, có lẽ là do đối phương mềm mại vô hại, không tạo cho Ngu Thính một chút uy hϊếp nào, hơn nữa Ngu Thính từ đầu đến cuối đều nắm giữ quyền chủ động.

Đối với tấm chân tình ái mộ kia, rốt cuộc Ngu Thính có thái độ gì? Nhiễm Linh nhất định sẽ băn khoăn vấn đề này, nhưng Ngu Thính hình như không để ý, thậm chí là quên, khả năng cao là quên rồi… Dù vậy, Nhiễm Linh cũng không làm gì được cô.

Ăn cơm xong cũng mới tám giờ tối, thời gian còn rất sớm. Ngu Thính hỏi Nhiễm Linh có muốn về nhà không, Nhiễm Linh lắc đầu, gõ chữ nói với Ngu Thính, cô ấy còn muốn đi dạo thêm.

Nhà hàng nằm ngay trên một con phố thương mại sầm uất, cái gì cũng có, đối với người trẻ tuổi mà nói, rất đáng để đi dạo.

“Được thôi, đi dạo phố cùng em.” Ngu Thính nói.

Đi dạo phố cùng cô ấy? Nghe như vậy Nhiễm Linh hình như lại nợ Ngu Thính cái gì rồi.

Ngu Thính rất giỏi làm như vậy.

Nhiễm Linh không nói chuyện, cả đoạn đường họ không trò chuyện, Ngu Thính không cố ý tìm đề tài, thốt ra cũng chỉ là tùy hứng. Họ đi cạnh nhau, không nắm tay, duy trì một khoảng cách còn rung động lòng người hơn cả nắm tay.

Ít nhất đây là cảm giác mà Ngu Thính mang lại cho Nhiễm Linh.

Vân Thành giáp biển, cuối con phố thương mại chính là biển, biển giống như một vũ trụ khác ẩn sau thành phố khổng lồ. Dần dần, càng đến gần, người và đèn đuốc thưa dần, so với thế giới ồn ào náo nhiệt, nơi đây có vẻ tĩnh mịch trầm ổn, gió từng đợt thổi tới, mang theo sự mát mẻ tùy ý, và một mùi tanh nhàn nhạt của biển cả.

Đi qua một đoạn đường không xa không gần, Nhiễm Linh đã hơi thở dốc. Sau bữa ăn cô ấy đã trang điểm lại, Ngu Thính trong màn đêm mờ ảo xuyên qua lớp trang điểm nhìn thấy sự mỏng manh dễ vỡ của cô ấy, chiếc váy dài rất đẹp, bờ vai gầy guộc lộ ra bên bờ biển.

Đối với ký ức về Nhiễm Linh, Ngu Thính phát hiện mình đã nhặt nhạnh được vài mảnh vỡ.

Ví dụ như lúc đầu cô ấy biến mất khỏi cuộc sống của cô như thế nào – chính là vì phải ra nước ngoài chữa bệnh, ra nước ngoài học tập. Cô ấy hình như từ nhỏ đã bắt đầu ốm yếu, cô ấy không thể ăn kem.

Không biết sao, đột nhiên hiện lên một đoạn ký ức “kem”.

Tất cả mọi người đều có thể ăn kem, chỉ có cô ấy là không thể.

Cô ấy thật đáng thương.

“Có phải hơi lạnh không?” Ngu Thính đột nhiên dừng bước, xoay người, va chạm với Nhiễm Linh đang ở ngay bên cạnh, cô cởϊ áσ vest của mình, khoác lên người Nhiễm Linh.