Mỹ Nhân Câm

Chương 14

Ngu Thính nhíu mày.

"Hai ngày nay không đăng ký được."

Ngu lão gia cũng không làm khó cô: “Quá vội vàng, Tiểu Tuyết về nước cũng được."

Giống như nhắc nhở cô điều gì đó, Ngu lão gia trầm giọng nói: "Ông già rồi, không biết lúc nào sẽ chân duỗi thẳng, thăng thiên. Chỉ muốn lúc còn sống nhìn thấy con yên ổn thành gia, ông mới có thể nhắm mắt, nếu không, ông phải xuống địa ngục đấy."

Ngu Thính phiền nhất là nghe thấy những lời này.

Chuyện không vui quá nhiều, giả cười quá nhiều, năng lượng của ngày hôm nay có lẽ sắp cạn kiệt rồi, Ngu Thính không còn sức lực mở miệng nữa, nhắm mắt dưỡng thần cho đến khi đưa Ngu lão gia về đến Ngu gia lão trạch, thu xếp ổn thỏa cho ông ấy, mới để tài xế đưa cô về nhà của mình.

Ngu Thính thích náo nhiệt, khác với biệt thự ngoại ô, cô sống trong một căn hộ lớn ở trung tâm thành phố phồn hoa, phồn hoa đến mức đứng trước cửa sổ kính nhìn ra ngoài, có thể nhìn bao quát cả thành phố không ngủ.

Một vài lời nói lóe lên trong đầu——

"Trước khi ra nước ngoài em chưa từng nghĩ sẽ phản bội chị, nhưng gặp cô ấy, em cảm thấy trước đây em yêu đương đều không gọi là yêu đương. Em không biết phải nói thế nào, em không muốn cuộc đời sau này của mình sống trong tiếc nuối, kết hôn với chị nhưng lại luôn nhớ nhung người khác. Chúng ta chia tay hòa bình đi, dù sao bây giờ em đã không còn yêu chị nữa, tại sao chị còn phải kiên trì? Chị chịu đựng được sao? Chị thật sự yêu em đến vậy sao? Hay là đơn thuần vì lợi ích của chị?"

"Ngu Thính, lúc đầu em theo đuổi chị, thích chị, muốn ở bên cạnh chị đều là thật lòng chị biết mà? Chưa từng phải vì cái lợi ích mà bây giờ chị đang suy xét, trong mắt chị chỉ có lợi ích, ngay từ đầu chị ở bên cạnh em cũng là vì lợi ích đúng không?"

"Ngu Thính, nếu chị thật sự yêu em, thương em, chị nên tác thành cho em."

Cô và Nhiễm Tuyết cãi nhau trong phòng hai mươi phút.

Chính xác mà nói, chỉ có một mình Nhiễm Tuyết cãi nhau, Ngu Thính rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không chút gợn sóng đối mặt với Nhiễm Tuyết càng nói càng kích động, càng ngày càng nổi nóng.

Nhiễm Tuyết nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng cô không muốn thừa nhận chuyện này trước mặt gia đình. Bởi vì từ nhỏ ông Ngu đã rất cưng chiều cô, nếu biết chuyện này chắc chắn sẽ thất vọng, bố mẹ lại càng cảm thấy mất mặt. Địa vị mà mọi người kỳ vọng vào cô sẽ từ đó tuột dốc không phanh sao?

Cô không dám chắc, cũng không chịu nổi sự mất mát này.

"Tha cho em đi, coi như em cầu xin anh, chúng ta chia tay trong hòa bình, được không? Đừng nói chuyện của em cho họ biết."

"Anh không hiểu tại sao em vẫn còn cố chấp? Chỉ vì lợi ích của cuộc hôn nhân này sao?"

Chỉ vì lợi ích của cuộc hôn nhân này sao?

Về đến nhà đã là nửa đêm, Ngu Thính mệt mỏi ngồi xuống sofa. Phòng khách không bật đèn, chỉ dựa vào ánh trăng yếu ớt bên ngoài cửa sổ và ánh đèn rực rỡ của những tòa nhà cao tầng ở xa, thân hình Ngu Thính mờ ảo, gần như hòa lẫn vào đồ nội thất tông màu lạnh xung quanh.

Châm một điếu thuốc, bật lửa bị vứt tùy tiện trên bàn trà, làn khói mờ đυ.c từ đôi môi đỏ mọng tản ra trong bóng tối mông lung, chấm đỏ cháy âm ỉ, đáy mắt Ngu Thính là một màu lãnh đạm không thể nhìn thấu ——

Một năm trước xác nhận quan hệ yêu đương, nửa năm trước đính hôn, người mà mọi người gọi là thanh mai trúc mã của cô, Nhiễm Tuyết, trở thành vị hôn thê của cô. Ngu Thính bị vị hôn thê của mình phản bội, nghe có vẻ khó chấp nhận hơn một chút, ngay cả Tề Mẫn cũng đang chế giễu cô.