Mỹ Nhân Câm

Chương 13

Ngay sau đó, giao diện điện thoại của Nhiễm Linh hiện lên yêu cầu kết bạn của cô.

Nắm chặt điện thoại nâng mí mắt, Nhiễm Linh nhìn gương mặt quá mức dịu dàng lại ẩn ẩn lộ ra vẻ công kích của người phụ nữ phóng đại trong tầm mắt, bản thân vốn chủ động "chất vấn" ngược lại trở nên lúng túng, dường như là khẩn trương, hoặc là xấu hổ... cô ấy không biết phải phản ứng thế nào, trở nên luống cuống.

"A Thính."

Trong phòng truyền đến tiếng gọi Ngu Thính, Nhiễm Linh đột nhiên hoàn hồn, luống cuống biến thành hoảng loạn. Vội vàng đứng dậy rời đi, chưa đi được vài bước, gặp Ngu lão gia và Nhiễm Long từ trong phòng đi ra, Nhiễm Linh gật đầu với họ, xem như chào hỏi.

Ngu lão gia cũng mỉm cười gọi cô ấy là Tiểu Linh.

Trước khi vào cửa, không nhịn được, Nhiễm Linh vội vàng quay đầu lại nhìn Ngu Thính một cái.

Ngu Thính cũng đang nhìn cô ấy.

Cho đến khi cô ấy biến mất, người trước mắt biến thành Ngu lão gia gầy gò đến mức hõm gò má và cha vợ tương lai của cô. Chú Nhiễm Long béo phì ngấy mỡ.

Không hoảng hốt đứng dậy, không khí bị gió cuốn theo còn vương lại mùi hương hoa nhài trắng, mùi nước hoa được nhiệt độ nóng bỏng hơi ấm lên, vi diệu đến mức khiến người ta có chút kinh hỉ.

Ngu lão gia đi đến bên cạnh Ngu Thính, nói với cô không biết bao nhiêu năm về trước mối giao tình giữa Ngu gia và Nhiễm gia. Ngu Thính lễ phép lại không tập trung lắng nghe, nghịch điện thoại, phát hiện yêu cầu kết bạn đã được thông qua.

Nhớ đến phản ứng hoảng hốt đến mức đỏ ửng cả vành tai của người phụ nữ lúc nãy, không biết còn tưởng rằng bị bắt nạt, lại nhanh chóng mà thành thật thông qua yêu cầu kết bạn như vậy, Ngu Thính không khỏi cảm thấy thú vị.

Đầu ngón tay gõ trên bàn phím, gửi tin nhắn Wechat đầu tiên cho người phụ nữ dùng mèo con làm ảnh đại diện kia: 【Sao chị lại hoảng hốt như vậy?】

Từ chối ở lại, Ngu Thính và Ngu lão gia tối muộn sẽ rời đi, Nhiễm Tuyết không xuống lầu tiễn người, Trịnh Thấm Yến lên gọi một lần cũng không có kết quả. Ngu Thính không biết cô ta đang làm gì, lại biết cô ta đang làm gì.

Không khỏe vĩnh viễn là một cái cớ hay, Ngu lão gia ngược lại cũng rất thấu hiểu.

Chỉ là cửa xe đóng lại, nụ cười chất đầy khi tạm biệt với người nhà họ Nhiễm trong nháy mắt sụp đổ, Ngu lão gia thở dài một tiếng, trong xe rơi vào một khoảng lặng im hồi lâu.

"Sao vậy? Cãi nhau với Tiểu Tuyết rồi à?"

Đột ngột mở miệng, Ngu Thính bị ông ấy nói đến có chút không thoải mái. Ngu lão gia xem ra vẫn chưa hồ đồ, vẫn tinh ranh như vậy, không có gì qua mắt được ông ấy.

"Có chút vấn đề." Ngu Thính nói.

"Vấn đề gì?" Lão gia hỏi.

"..." Ngu Thính im lặng một lúc, Ngu lão gia dường như lười nghe, ném yêu cầu của mình cho cô: "Cho dù là cãi nhau hay là thế nào, các con mau chóng xử lý cho tốt, mau chóng hòa hảo như xưa, không có vấn đề gì là không thể giải quyết, con bé muốn gì con cứ cho con bé là được."

Ông ấy quen coi Ngu Thính là người nên cho đi.

Ngu Thính lâu không lên tiếng, Ngu lão gia liếc cô một cái, nhìn vẻ mặt hờ hững của cô, cũng không quản, tiếp tục nói: "Hôn lễ của các con đang được chuẩn bị rồi, ông sẽ tìm người xem cho các con một ngày hoàng đạo, chính là tháng sáu lúc Tiểu Tuyết về nước, nếu có thể, tốt nhất hai ngày nay các con hãy đến Cục Dân chính đăng ký kết hôn, như vậy yên tâm hơn một chút, ông nội cũng yên tâm."