Nhân Vật Phụ Trong Bốn Tác Phẩm Vô Hạn

Chương 12

Đôi giày cao gót đỏ sẫm, nổi bật trên làn da trắng ngần của cậu, tạo nên một vẻ đẹp đầy mê hoặc. Cậu đặt chân lên vai Bá tước.

Cậu đã nghe thấy những lời Bá tước nói, nhưng trên gương mặt cậu, không hề có chút cảm thông dành cho người chồng của mình, cũng chẳng có chút tình yêu thương nào.

Mũi giày của cậu ấn mạnh xuống, nghiền lên phần vai và cổ yếu ớt của Bá tước. Giọng nói lạnh nhạt của cậu vang lên, đọc một câu thoại:

"Quái vật?"

Bá tước quỳ trên tấm thảm, trong khi Bạch Tấn ngồi trên chiếc ghế bành, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt của hắn. Cậu tiếp tục nói: "Quái vật mà ông nói, là tôi ư? Rồi ông bỏ trốn suốt hai ngày?"

Bá tước, người đã bị quái vật trong lâu đài dọa cho mất hồn nhưng buộc phải quay lại, giờ đây chẳng còn chút sức lực nào để chịu đựng cơn giận dữ của phu nhân. Người đàn ông phương Tây này có vẻ ngoài rất điển trai – nếu không, phu nhân năm đó đã chẳng chấp nhận cưới hắn dù hắn chẳng có gì trong tay. Chính nhờ vẻ ngoài ấy, hắn mới chiếm được trái tim của phu nhân.

Nhưng giờ đây, đôi môi của Bá tước run rẩy. Đôi tay gầy guộc của hắn nắm lấy cổ chân của Bạch Tấn, nhẹ nhàng nâng mũi giày đang ấn trên cổ mình lên. Sau đó, hắn đặt một nụ hôn lên mu bàn chân trắng nõn của cậu. Giọng nói của Bá tước dịu dàng vang lên: "Phu nhân... em yêu..."

Bạch Tấn chỉ cảm nhận được nụ hôn lành lạnh rơi trên mu bàn chân mình, trong khi bàn tay của Bá tước chậm rãi vuốt ve bắp chân thon dài, mịn màng dưới lớp váy của cậu. Bàn tay đó dường như đang muốn lướt sâu hơn vào bên trong. Một cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng Bạch Tấn. May mắn thay, trong tình tiết của nguyên tác, phu nhân đã đá văng Bá tước ra.

Bạch Tấn nhanh chóng tận dụng cơ hội, trước khi bàn tay của Bá tước kịp đi xa hơn. Cậu mạnh chân ấn xuống vai hắn, dùng sức đạp Bá tước ngã nhào xuống thảm. Sau đó, cậu đứng dậy khỏi ghế bành, tiếp tục đọc lời thoại: "Kelis, ông muốn trốn khỏi tôi, nhưng ông đã thất bại. Đừng dùng những cái cớ này để lừa tôi. Ông làm tôi chán ghét, cũng làm tôi thất vọng."

Nói xong, ánh mắt của Bạch Tấn liếc thấy cây roi da được đặt ngay trong tầm tay.

Cậu cầm lấy cây roi, làm theo mô tả trong nguyên tác, quất một nhát xuống lưng gầy yếu đang run rẩy của Bá tước. Dù không dùng quá nhiều sức, nhưng dường như điều đó không phù hợp với hình ảnh phu nhân trong nguyên tác. Trong sách, phu nhân đã đánh Bá tước đến mức hắn run rẩy không ngừng, phát ra những tiếng rêи ɾỉ yếu ớt đầy sợ hãi.

Nguyên tác miêu tả rằng, mỗi khi phu nhân không vui, cô sẽ dùng roi để trút giận lên bất cứ thứ gì, kể cả người chồng luôn cam chịu để cô hành hạ. Điều này càng làm tăng nỗi sợ hãi và oán hận của Bá tước, trở thành nguyên nhân chính khiến hắn bị quái vật tác động và hóa điên, dẫn đến cuộc thảm sát sau này.

Nhưng vấn đề là, Bạch Tấn chưa từng đánh người bao giờ.

Hệ thống lên tiếng nhắc nhở: 【Không sao đâu, cứ coi như hắn không phải người là được.】

Bạch Tấn hỏi: "Vậy coi hắn là gì?"

【Thì coi như chó đi.】

Cậu nhíu mày: "Nhưng chó con đáng yêu mà."

Hệ thống đáp: 【Chó ngoan mới đáng yêu. Chó không nghe lời thì phải bị đánh, nếu không nó sẽ giơ nanh vuốt ra cắn ngược lại cậu. Chỉ có đánh cho nó nghe lời, nó mới là một con chó đúng nghĩa. Nghĩ mà xem, gã này về sau sẽ tàn nhẫn gϊếŧ cậu đấy. Giờ đánh vài roi thì có gì đâu mà nặng.】

Bạch Tấn suy nghĩ, thấy lời hệ thống nói cũng có lý. Cậu nhớ lại những tình tiết trong nguyên tác, khi Bá tước hóa điên và sát hại phu nhân một cách tàn nhẫn. So với điều đó, vài roi này đúng là chẳng đáng gì.

Cậu siết chặt cây roi trong tay, lần này dùng thêm sức, quất mạnh xuống lưng Bá tước, người đang cúi rạp trên sàn và run rẩy không ngừng.

Bá tước run rẩy, giọng nói vừa sợ hãi vừa yếu ớt vang lên: "Ôi, Tiffany, em yêu, xin lỗi em... tha thứ cho anh. Anh không lừa dối em đâu."