Nhân Vật Phụ Trong Bốn Tác Phẩm Vô Hạn

Chương 11

Vị phu nhân xinh đẹp của Bá tước yên lặng cuộn mình trên ghế, say ngủ. Nhưng cậu không hề nhận ra, những dây leo của hoa hồng bên ngoài đã bắt đầu thay đổi. Chúng như có sự sống, chậm rãi bò qua cửa sổ, lan dần trên tấm thảm đỏ. Những bông hoa hồng trên dây leo nở rộ, mỗi bông đều hoàn mỹ đến mức khó tin, kích cỡ và hình dáng giống hệt nhau – điều không hề phù hợp với quy luật tự nhiên.

Dây leo phát ra những tiếng sột soạt khi trườn trên thảm, từ từ lan khắp căn phòng của Bá tước phu nhân. Lò sưởi đã bị hoa hồng lấp đầy, các hốc tường cũng bị dây leo và hoa chiếm lĩnh. Trong giấc ngủ, Bạch Tấn mơ hồ nghe thấy giọng nói của hệ thống: 【Hình như quái vật đã vào rồi. Trong nguyên tác, không có miêu tả chi tiết về tình huống của phu nhân lúc này, nên tôi không rõ nó sẽ làm gì với cậu.】

Hệ thống cố gắng gọi cậu tỉnh dậy. Bạch Tấn lờ mờ mở mắt, giọng nói vẫn còn ngái ngủ: “Dù sao cũng có tình tiết chính, phu nhân vẫn còn vai diễn, sẽ không chết đâu. Để tôi ngủ thêm chút nữa, không sao đâu.”

Đối với Bạch Tấn, nếu khi còn sống, câu “không sao đâu, không chết được” của cậu đã có thể giải quyết mọi chuyện, thì giờ đây, khi đã bước vào thế giới vô tận này, cậu lại càng không sợ hãi cái chết. Hệ thống dường như rất khâm phục thái độ này của cậu, liền nói: 【Được thôi.】 Sau đó không gọi cậu dậy nữa.

Bạch Tấn tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.

Tuy nhiên, cậu vẫn còn chút ý thức, cảm nhận được thứ gì đó đang bò lên tay mình. Những cánh hoa mềm mại lướt qua đầu ngón tay, sắc xanh non mơn mởn của lá và dây leo quấn quanh đầu ngón tay cậu. Trong lòng, Bạch Tấn thầm nghĩ, chẳng lẽ con quái vật này nhanh như vậy đã muốn ra tay gϊếŧ cậu rồi sao?

Nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm, cậu đã nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp từ ngoài cửa truyền tới. Cánh cửa bật mở, Bạch Tấn mở mắt ra, nhìn quanh phòng. Mọi thứ đã trở lại bình thường, không có bất kỳ dấu vết nào của hoa hồng bò vào. Những âm thanh vừa rồi, cùng lời nhắc của hệ thống, dường như chỉ là ảo giác.

Tuy nhiên, ánh mắt cậu nhanh chóng chuyển sang người vừa bước vào.

Bá tước Kelis xuất hiện với vẻ mặt đầy hoảng loạn và sợ hãi.

Bá tước bước tới gần, nói: “Ti... Tiffany, có lẽ chúng ta đã chọc giận một con quái vật. Em yêu, anh thật sự không biết phải làm gì...”

Sau khi nhận ra mình không thể rời khỏi nơi này, cuối cùng hắn cũng quyết định nói rõ mọi chuyện với phu nhân, với hy vọng người vợ của mình có thể giúp đỡ.

Bá tước Kelis lúc này trông vô cùng yếu đuối, đôi chân run rẩy đến mức khi đến gần Bạch Tấn, hắn đã khuỵu xuống, quỳ trên tấm thảm dưới chân cậu.

Bạch Tấn biết, đây chính là cảnh diễn mà cậu cần đảm nhận. Dù kỹ năng diễn xuất không quá xuất sắc, nhưng cảm giác khó chịu khi bị đánh thức và làm phiền vẫn hiện rõ trên gương mặt cậu, khiến biểu cảm trở nên tự nhiên hơn.

Đôi mắt lạnh lùng nhưng đẹp đẽ của cậu nhìn xuống người đàn ông đang quỳ trên tấm thảm.

Nguyên tác từng đề cập rằng, Bá tước Kelis cưới người vợ này vì gia đình cô sở hữu một khối tài sản khổng lồ. Chính số tài sản này đã cứu vãn gia tộc Kelis khỏi bờ vực phá sản. Nhưng cũng vì sự giàu có của người vợ, cộng thêm tính cách kiêu ngạo và độc ác của mình, cô luôn áp chế và kiểm soát Bá tước, khiến hắn vô cùng bất mãn.

Về sau, khi bị ảnh hưởng bởi con quái vật, Bá tước phát điên và bắt đầu gϊếŧ chóc trong lâu đài. Chính tay hắn đã tàn nhẫn sát hại vợ mình.

Nhìn người đàn ông đang cúi đầu trước mặt, với vẻ đau khổ và sợ hãi tột độ, thật khó tin rằng đằng sau dáng vẻ yếu đuối này lại ẩn chứa ý niệm gϊếŧ vợ.

Bạch Tấn làm theo tình tiết mà cậu cần phải thực hiện.

Cậu khẽ nhấc một chân lên. Đôi giày cao gót màu đỏ sẫm trên chân cậu lộ ra, gót giày thanh mảnh và sắc sảo. Khi cậu nhấc chân, vạt váy tầng tầng lớp lớp khẽ xao động, tạo nên một hình ảnh vừa kiêu sa vừa quyến rũ. Người đàn ông quỳ dưới chân cậu – Bá tước Kelis – dường như có thể ngửi thấy một hương thơm thoảng qua từ sự chuyển động ấy.