Tế Phẩm Của Thần Sông

Quyển 1: Đồng Tử Giấy - Chương 2.2: Mạng Mỏng Như Giấy!

Hiện tại, Nguyên Khê đã khỏe mạnh giống hệt như trước khi rời làng, tuy khuôn mặt nhỏ có gầy đi đôi chút nhưng đã khôi phục lại dáng vẻ hoạt bát, nghịch ngợm như xưa.

Việc này trong mắt dân làng quả thực rất thần kỳ, không ít người thì thầm rằng có điều kỳ bí, nhưng trong mắt Lý Thúy Nguyệt lại chỉ là trùng hợp:

“Đây đều là ngẫu nhiên thôi, Nguyên Khê đã ở đây từ bé tời giờ, lần đầu lên thành phố chắc do không hợp khí hậu ở đó, nên bệnh tình cứ lặp đi lặp lại, về lại làng thì khỏe thôi.”

“Ồ...” Đám trẻ thất vọng ồ lên một tiếng lớn hơn.

Tuy chúng chẳng hiểu “không hợp khí hậu” nghĩa là gì, nhưng khi thấy bà ngoại nói chắc nịch như vậy, những ảo tưởng thần thoại của chúng lại lần nữa tan biến.

Nguyên Khê nhớ ra một chuyện khác, lập tức lăn một vòng bật dậy: “Bà ngoại, khi nào lại có lễ tế thần Sông ạ?"

Lý Thúy Nguyệt: “Lâu rồi không làm nữa.”

Nguyên Khê “ồ” một tiếng, rồi lại ngồi phịch xuống, khiến chiếc giường tre kêu lên một tiếng “cót két” thảm thiết, suýt nữa thì cậu lăn khỏi giường tre, may mà bà ngoại nhanh tay giữ lại.

Ngay cả người anh họ Tiểu Vũ, vốn giả vờ không hứng thú, cũng tỏ vẻ thất vọng, bèn hỏi tiếp: “Sao không làm nữa ạ?”

“Chẳng ích gì, lại tốn công tốn của, tổ chức ba cái đó để làm gì chứ." Lý Thúy Nguyệt kéo Nguyên Khê ngồi lại ngay ngắn.

Giờ đã là xã hội tiên tiến hiện đại rồi, người trẻ đều hướng tầm nhìn ra thế giới bên ngoài, bắt đầu chối bỏ những phong tục truyền thống cũ kỹ, nhất là những lễ tế nhìn vừa tốn tiền, tốn sức, lại chẳng có tác dụng gì như thế.

Mấy năm nay, có vài lần mọi người định tổ chức lại nhưng cuối cùng cũng không làm được, giờ thì hoàn toàn bỏ hẳn.

Không làm thì tốt, nếu không mọi nhà đều phải đến giúp, năm đó nhà bà ấy bận rộn đến mức suýt để lạc mất cháu ngoại, làm Lý Thúy Nguyệt sợ chết khϊếp.

Giờ đây chỉ còn vài người già trong làng mỗi khi đến mùa lễ tế lại thở dài ngao ngán, suốt ngày lẩm bẩm rằng không chừng sẽ bị thần Sông trách phạt.

Thế nhưng mấy năm nay thời tiết thuận hòa, cũng chẳng thấy thần Sông hiện ra trách phạt gì cả, điều này càng làm những người vốn đã không tin tưởng vào lễ tế càng thêm chắc chắn rằng chẳng ích gì, càng chẳng thèm để ý đến mấy lời thở dài của các cụ già.

“Mẹ...”

Ngoài cửa vọng vào tiếng gọi, Lý Thúy Nguyệt nhìn qua khe cửa, thấy con gái út và ông ngoại của Nguyên Khê về, bèn đứng dậy dịch chiếc giường tre ra để mở cửa.

Chiếc quạt mo trong tay được bà ấy đưa cho Nguyên Khê, ba đứa trẻ bị đuổi sang một bên nhìn bà ngoại mở cửa, rồi lại ùa ra vây quanh Lý Lệ Vân và ông ngoại.

Lý Lệ Vân mang về một túi nến và diêm, còn có mấy viên pin dự phòng cho đèn pin.

“Tối nay chắc không có điện đâu, nghe nói đang sửa đường dây, có khi phải cúp điện hai ba ngày. Tôi mua thêm ít nến để dự phòng.”

Nghe nói cúp điện lâu như thế, ba đứa trẻ lập tức la lối khổ sở, không có tivi để xem, cũng không có quạt điện để thổi, mùa hè này gian nan quá!

Nhưng chẳng mấy chốc, chúng lại bị ngọn nến vừa thắp sáng thu hút.

Tay trái Nguyên Khê cầm một cây nến, tay phải cầm chiếc quạt mo, thấy anh chị theo dì nhỏ vào trong nhà đặt nến, cậu cũng định lon ton chạy theo, nhưng chợt nhớ đến câu chuyện vừa nãy, thế là Nguyên Khê lập tức dừng bước. Sau đó, khi nhấc chân đi tiếp, cậu thẳng lưng ưỡn ngực, dáng vẻ trở nên trang nhã hơn nhiều, trông cực kỳ ra dáng bảnh tỏn.

Cậu là người được thần Sông đưa trở về, là nhân vật chính của câu chuyện cơ mà!

Nguyên Khê chẳng tin lời bà ngoại rằng không có thần Sông, trong làng có không ít người nói có, chắc chắn bà ngoại đang lừa cậu thôi!

Vừa đi, cậu vừa phe phẩy chiếc quạt mo bà ngoại đưa, lòng dâng lên cảm giác mình khác biệt với mọi người.

Sướиɠ rơn.

Ngày mai khi bạn bè đến tìm cậu chơi, cậu nhất định phải khoe khoang thân phận bí ẩn này của mình mới được.

...