Trẫm Ấm Ức!

Chương 4

Đã nói là xác suất sống sót cao lắm mà?

Nhìn thấy vệ binh với vẻ mặt hung dữ tiến đến, Cố Phóng Chi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

Nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra có điều không ổn.

… Hắn không phải chỉ đơn giản cảm thấy trước mắt tối sầm, mà là thật sự tối.

Giống như có người dùng một lớp vải đen che mắt .

Ngay sau đó, một hàng chữ từ dưới lên trên, chậm rãi hiện ra trước mắt Cố Phóng Chi, từ mờ ảo trở nên rõ ràng.

【Chúc mừng người chơi đã đạt được kết cục be — Vô đầu đại thần dị văn lục.】

Cố Phóng Chi: “…”

Cái quỷ gì vậy?

Những con chữ hiện lên một lúc sau rất nhanh đã tan biến.

Tiếp theo một hàng tiêu đề cực lớn hiện lên trước mắt Cố Phóng Chi.

Một tiêu đề như rồng bay phượng múa, hiện lên trên nền kim hồng lấp lánh ——

《Khai quốc hoàng đế》.

Ở góc trái bên dưới có hai phím bấm.

“Lưu trữ.”

“Tua ngược.”

… Đây là trang khởi động của 《Khai quốc hoàng đế》.

Cố Phóng Chi ngẩn ngơ.

Hắn ở trong không gian mờ mịt này, thời gian như bị ngừng lại, nghiên cứu cả buổi rồi cuối cùng cũng hiểu được.

Nói trắng ra, đây là hệ thống của hắn, là bàn tay vàng của hắn.

Có thể thông qua việc lưu trữ và tua ngược để, giúp Cố Phóng Chi có một cơ hội quay ngược thời gian để thay đổi vận mệnh mỗi khi gặp phải các trường hợp khó nhằng hoặc gặp nguy cơ.

Nếu phải nói có chỗ nào không được hoàn mỹ, thì hắn chỉ có hai vị trí lưu trữ mà thôi.

Đối với những người cuồng lưu trữ mà nói thì không được hoàn hảo lắm.

Nhưng cũng đủ.

Vị trí lưu trữ có một cái tự động lưu cách đây năm phút trước, có nghĩa là Cố Phóng Chi có thể quay trở lại thời điểm Bùi Tân chưa quyết định xử tử hắn, có cơ hội một lần nữa thay đổi vận mệnh của mình.

Cố Phóng Chi càng nghĩ càng thấy hài lòng về bàn tay vàng này — với nó, ít nhất hắn có thể tồn tại thêm một thời gian nữa dưới sự thống trị của bạo quân Bùi Tân.

Hắn nghiêng đầu, không nhịn được cong mắt cười tươi.

Giơ tay lên, ngón tay như bạch ngọc chạm vào nút "tua ngược".

Chỉ chốc lát, Cố Phóng Chi lại lần nữa trở về trên triều đình với bầu không khí lạnh lẽo.

Đầu óc hắn có chút mơ màng, trước mắt hơi hơi vựng bóng đen.

Chờ cơ thể khôi phục, Cố Phóng Chi nhận ra mình vẫn quỳ trên mặt đất, và từ trên đài cao, Bùi Tân lại phát ra giọng điệu lạnh nhạt —

“Cùng kéo ra ngoài, chém.”

Nụ cười của Cố Phóng Chi cứng đờ ở trên môi: “…”