Khuyên can.
Tức là muốn đối mặt Bùi Tân, khuyên can tên hoàng đế có tính cách kiểu “Mẹ nó dám phản đối hoàng đế, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết; người có tội trước mặt quả nhân thì tru di cửu tộc; dám ngăn cản quả nhân thì chịu cực hình; người chế giễu lời quả nhân thì ban tự sát” sao?
Hắn có mấy cái mạng chứ?
… Dù sao…
Dù sao thì nói đi nói lại thì…
Trong trò chơi, vận mệnh của nguyên chủ sẽ thay đổi tùy theo các lựa chọn khác nhau của người chơi.
Có khi chọc cho Bùi Tân bực không chịu nổi, trực tiếp xử tử; có khi là bị vai chính tấn công tới đây giơ tay chém một phát, mất luôn cái mạng nhỏ.
Thậm chí nhiều lúc, trong phần cốt truyện của trò chơi gần như không đề cập đến kết cục của người này. Giống như phù du giữa đại dương, không ai chú ý đến kết cục của nguyên chủ.
Nhưng trong số ít phần cốt truyện đó, lại rõ ràng cho thấy một điều ——
Ở trước mặt Bùi Tân, nguyên chủ có xác suất tồn tại càng cao.
Có thể vì nguyên chủ là người mà tiên đế để lại cho Bùi Tân, khác với những người khác, tỉ lệ tử vong của bọn họ rõ ràng thấp hơn nhiều.
Cố Phóng Chi cảm thấy, bản thân có thể lợi dụng điều này một chút.
Nếu thật sự có thể khuyên được Bùi Tân, để hắn trở thành minh quân, có lẽ hắn cũng có thể thành công thoát khỏi kết cục phải chết vào một năm sau?
Nghĩ như vậy, bàn tay trong tay áo của Cố Phóng Chi nắm chặt lại, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Tân.
Bùi Tân đương nhiên cũng chú ý tới Cố Phóng Chi đột ngột đứng lên.
Hắn nhìn về phía Cố Phóng Chi, rèm châu che khuất phần lớn khuôn mặt theo động tác của hắn cũng hơi đung đưa.
Cố Phóng Chi cảm nhận được ánh mắt của hắn dừng lại trên người mình.
Lạnh lẽo, đầy vẻ đánh giá. Mỗi một tấc da thịt của hắn như bị rà quét.
Giống rắn.
Cố Phóng Chi bỗng nhiên cảm thấy phát lạnh: “Bệ…”
Vừa mở miệng, lập tức tất cả sự chú ý đều tập trung vào hắn.
Không ai không quen biết Cố Phóng Chi.
Nguyên chủ là một trong những thần tử do tiên đế để lại cho tân hoàng, là một gian thương thường ngày luôn dùng ánh mắt nhìn chằm chằm người khác, như thể đang tính toán trên cơ thể người ta có thể lột ra bao nhiêu lớp da mới thỏa mãn lòng tham của nguyên chủ, bộ mặt đẹp đẽ kia cũng bởi biểu tình tham lam đấy mà khiến ai nhìn cũng thấy đáng ghét đáng khinh.
Nhưng hiện tại, sự tham lam khiến người ghê tởm trên khuôn mặt xinh đẹp và văn nhược đó đã biến mất không thấy đâu.
Đôi mắt đào hoa trong veo, con người nhạt màu hơi run nhẹ vì sợ hãi và khẩn trương. Khác hẳn với hình ảnh của nguyên chủ ngày thường.
Còn chưa kịp nghĩ về sự thay đổi của Cố Phóng Chi, đã nghe giọng nói lạnh lùng của Bùi Tân vang lên: “Cùng kéo ra ngoài, chém.”
Cố Phóng Chi: “…”