Trúc Mã Tôi Nuôi Hắc Hóa Rồi

Chương 10

Edit: Hải Yến

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Bác sĩ đưa cho Tần Cảnh một tấm danh thϊếp, phía trên có số điện thoại. Tần Cảnh nhìn bác sĩ đầy cảm kích, trầm giọng cảm ơn: “Cảm ơn, thật sự cảm ơn bà.”

“À, để tôi khuyên cậu một câu. Tuy rằng bây giờ cậu ấy có ký ức của mười năm sau, nhưng mà tôi thấy hai cậu hình như chắc đang học cấp 3 nhỉ. Sắp thi đại học rồi đúng không? Mau khôi phục tinh thần trước khi thi đại học, nếu không cậu ấy không nhớ cái gì thì to chuyện đấy.”

Tần Cảnh ý thức được tính nghiêm trọng của bệnh tình, càng thêm để tâm.

“Tôi sẽ cố gắng giúp cậu ấy hồi phục, cảm ơn bác sĩ.”

Sau khi hai người quay lại phòng, Tần Cảnh xoa đầu Quý Phong Thần: “Về thôi.”

“Được về rồi à?” Quý Phong Thần nhấc mông khỏi ghế, nôn nóng hỏi: “Thế nào? Bác sĩ nói gì? Sao hai người lại ra ngoài nói chuyện lâu thế? Có phải là tôi không có vấn đề đúng không, những gì tôi nói đều là sự thật mà.”

“Ừm, là sự thật, là sự thật. Là tôi hiểu nhầm cậu rồi.” Tần Cảnh dịu dàng đáp lời, bây giờ hắn không dám phủ nhận lời Quý Phong Thần nói, sợ nhỡ miệng một cái thì sẽ khiến bệnh tình của Quý Phong Thần càng nghiêm trọng hơn.

Quý Phong Thần nói: “Vậy nên cậu chính là tra nam, còn tôi thì chả nói oan cho cậu gì cả. Bữa sáng suốt một học kỳ, đừng có mà quên đó!”

Nói tới đây, Tần Cảnh lại muốn lý luận với Quý Phong Thần.

“Cái cậu nói đó là Tần Cảnh của mười năm sau, còn Tần Cảnh của hiện tại vì sự xuyên không của cậu nên đã biết được bản thân mười năm sau sẽ biến thành tra nam thì từ bây giờ sẽ thay đổi. Vậy suy ra vào mười năm nữa, chưa chắc tôi đã là tra nam. Cậu có hiểu hiệu ứng bươm bướm không?”

Quý Phong Thần không thể phản bác được lời Tần Cảnh nói, quả thật cậu cũng hiểu về hiệu ứng bươm bướm. Nhưng lời hứa bây giờ của Tần Cảnh cũng chỉ là lời nói của một nhóc cấp 3 thôi, sao mà cậu có thể tin được.

Quý Phong Thần hừ lạnh: “Lời này cậu cứ để dành tới mười năm sau hẵng nói với tôi đi! Tra nam Tần Cảnh à!”

Tần Cảnh: Tức quáaaaa, muốn gõ đầu cậu ấy gheeee.

“Quý Phong Thần, không được chạy trong bệnh viện.”

“Tra nam, tránh xa ông đây raaaa!”

Ở bên ngoài bệnh viện, Tần Cảnh bắt được nam sinh Quý Phong Thần đang nhảy loi choi như thỏ. Dù sao thì buổi chiều nay cũng đã xin nghỉ rồi nên bây giờ cũng không cần quay về lớp.

Tần Cảnh còn gánh vác trọng trách dỗ Quý Phong Thần uống thuốc nữa, nên càng không thể lơ là được.

Hắn chộp lấy Quý Phong Thần đang giãy giụa nhe nanh múa vuốt, trầm giọng nói: “Về nhà cậu đi.”