Edit: Hải Yến
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
“Rồi sao nữa?”
“Đừng có nhìn thấy cậu ta bây giờ vô hại hiền lành, chứ thực ra bản chất là đồ khốn tệ bạc á, lúc theo đuổi tôi thì như kiểu hận không thể hái sao trên trời xuống, mà sau khi cưới được rồi thì lâp tức biến thành người vợ tào khang. Tôi ghét nhất loại đàn ông như vậy á.”
Quý Phong Thần nói rõ ràng rành mach, thật sự giống như chuyện này đã xảy ra rồi.
Nhưng mà bác sĩ tâm lý vẫn thấy được sự mâu thuẫn trong lời kể của Quý Phong Thần, bà nhìn thoáng qua Tần Cảnh, nói: “Ra ngoài nói chuyện một chút.”
Tần Cảnh gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Còn Quý Phong Thần lúc này thì vẫn đang chìm đắm ở cảm xúc cũ, tức giận tới mức ngực phập phồng dữ dội, hận không thể tự tay đâm chết thằng khốn bạc tình Tần Cảnh.
Ngoài cửa.
“Chẩn đoán ban đầu của tôi là chứng hoang tưởng.” Bác sĩ tâm lý nói.
Chứng hoang tưởng…
“Bệnh này có thể chữa được không? Sao tự nhiên cậu ấy lại bị vậy?” Tần Cảnh cau mày, quả nhiên như hắn dự liệu, Quý Phong Thần chính là bị bệnh rồi, cái gì mà xuyên không, đều là tự hoang tưởng ra.
Bác sĩ nói: “Có thể, mỗi tháng cậu dắt cậu ấy tới chỗ tôi một lần, tôi sẽ kê một ít thuốc. Bệnh này của cậu ấy thì nguyên nhân chắc là do cậu, cậu nghĩ thử xem có phải ngày thường có lúc nào cậu đã ngó lơ hoặc bỏ mặc gì cậu ấy không, cho nên mới sinh ra bệnh tâm lý như vậy. Chuyện này nói lớn thì cũng không lớn, cũng không ảnh hưởng gì tới cuộc sống hằng ngày, cơ mà có một điều là cậu ấy sẽ sống chìm đắm trong thế giới tưởng tượng của mình.”
Những lời này khiến Tần Cảnh cảm thấy khá buồn bực, bình thường hắn đều yêu chiều nhường nhịn Quý Phong Thần hết mực, chưa bao giờ lơ là một khắc. Hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay, ngày ngày cất trong túi mang theo bên mình, sao Quý Phong Thần lại xuất hiện tình trạng như vậy được chứ?
Lông mày nhíu lại thành hình chữ xuyên ( 川 ), Tần Cảnh vô cùng lo lắng. Hắn sợ rằng Quý Phong Thần sẽ mãi mắc kẹt trong thế giới tưởng tượng kia, không thể thoát ra được.
“Vậy bây giờ tôi nên làm gì đây? Tôi phải làm gì để giúp cậu ấy?” Tần Cảnh hỏi.
“Dành thời gian cho cậu ấy thật nhiều.” Bác sĩ thở dài, tiện nói thêm: “Từ lời của cậu ấy kể thì có thể thấy là cậu ấy vẫn còn tình cảm với cậu, mặc dù là mười năm sau cậu thật sự nɠɵạı ŧìиɧ thì vợ chồng bình thường sẽ khó có thể nói chuyện lại, chứ không phải nói như bắn súng liên thanh giống cậu ấy. Nhớ quan tâm cậu ấy nhiều vào, để ý sự thay đổi của cậu ấy, có việc gì nhớ liên hệt cho tôi liền nhé.”