Mấy ngày sau, mọi chuyện dường như dịu đi hơn trước. Không còn những lần vô tình chạm mặt đầy khó chịu, Trương Băng Nhiên tự nhủ rằng cô đã thành công phó mặc cho sự tồn tại của Lâm Dạ.
Dù việc cố tình tránh mặt tên đó khiến thời gian biểu của cô có chút thay đổi, nhưng Nhiên vẫn cảm thấy xứng đáng. Mỗi sáng, thay vì rời khỏi nhà đúng giờ như thường lệ, cô cố ý nấn ná thêm vài phút, đợi đến khi chắc chắn Lâm Dạ đã rời khỏi khu phố. Điều này làm thời gian đến trường của cô bị muộn hơn một chút, nhưng trong mắt cô, tránh được Lâm Dạ cũng đã là một chiến thắng nhỏ.
Trương Băng Nhiên không quan tâm đến những ánh mắt ấy. Đối với cô, vài phút muộn chẳng là gì nếu nó giúp cô tránh xa được Lâm Dạ. Ngồi xuống bàn học, cô mở sách, chìm vào bài vở như thể không có chuyện gì xảy ra. Mọi người có thể đoán già đoán non về lý do thay đổi nhỏ này, nhưng chỉ mình Nhiên hiểu rõ: đây là cách cô duy trì sự yên bình cho bản thân, tránh khỏi những rắc rối không đáng có.
Dẫu vậy, những thay đổi nhỏ trong lịch trình cũng để lại vài dấu vết. Khi bước vào cổng trường, Nhiên không còn là một trong những người đầu tiên xuất hiện nữa. Hành lang đã nhộn nhịp hơn, những học sinh khác đã bắt đầu tụ tập thành từng nhóm nhỏ. Một số người ngạc nhiên khi thấy cô đến muộn hơn thường lệ, nhưng không ai dám hỏi thẳng.
Dưới ánh nắng ban mai nhàn nhạt rọi qua ô cửa sổ lớp học, người ta không thể không chú ý đến một bóng hình nổi bật ngồi gần góc bàn. Với mái tóc đen ngắn cắt gọn gàng, khuôn mặt cân đối, và dáng vẻ nghiêm túc đến khó gần, thoạt nhìn, Trương Băng Nhiên dễ khiến người khác tưởng lầm là một nam thần vừa bước ra từ truyện tranh.
Nhưng khi đến gần hơn, họ sẽ bất ngờ nhận ra rằng ẩn sau dáng vẻ ấy là một thiếu nữ với khí chất lạnh lùng như sương mai. Đôi mắt phượng sắc sảo, không chút gợn sóng, dõi theo bảng đen với sự tập trung tuyệt đối. Gọng mũi cao và thẳng tạo điểm nhấn cho gương mặt thanh tú, trong khi đôi môi mím chặt càng làm nổi bật vẻ điềm tĩnh và cương nghị của cô.
Ánh sáng phản chiếu qua cửa kính càng làm tôn lên làn da trắng mịn không tì vết, đối lập hoàn hảo với sự lạnh lùng toát ra từ ánh mắt và phong thái của cô. Trương Băng Nhiên không hề hay biết bản thân đã thu hút ánh nhìn của không ít người xung quanh. Từng động tác lật sách, ghi chép, hay cúi đầu đều toát lên sự dứt khoát, kiên định, như thể thế giới bên ngoài hoàn toàn không tồn tại trong tầm mắt cô.
Cô không hề cố gắng để gây chú ý, cũng chẳng quan tâm đến việc mình bị hiểu lầm là nam thần. Với Trương Băng Nhiên, mọi sự tập trung đều dành cho bài giảng trước mặt, như thể cô đang cất giữ một bí mật mà chỉ mình cô hiểu rõ: khát khao học hỏi và chinh phục mọi thử thách. Một vẻ đẹp vừa kiêu hãnh vừa khó gần, khiến người ta không thể ngừng dõi theo nhưng lại không dám tiến lại gần.
Tiếng chuông báo giờ ra chơi ngân vang, kéo lớp học ra khỏi không khí trầm lắng của bài giảng. Trương Băng Nhiên, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày, đứng dậy, cầm lấy chai nước của mình và rời bàn. Dáng người cao gầy, thẳng tắp, bước chân nhẹ nhàng nhưng vững vàng, từng cử động của cô đều toát lên sự ung dung và tự tại. Trong ánh mắt phượng sắc lạnh, không một gợn sóng, những ý tưởng về bài giảng dường như đang được xâu chuỗi lại, chậm rãi nhưng hoàn hảo.
Khi cô bước tới bình nước ở góc hành lang, tiếng nói cười huyên náo từ nhóm nữ sinh gần đó bất giác kéo cô trở lại hiện tại. Những âm thanh phấn khích và những ánh mắt lấp lánh kia không hướng về cô mà là về một người khác. Một bóng dáng quen thuộc đang bước tới, khiến cả hành lang như sáng bừng lên.
Đó là Trương Triết, người bạn học thân thiết nhất của cô suốt sáu năm qua. Với ngoại hình thanh tú và phong thái nhàn nhã, cậu dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn. Mái tóc đen hơi gợn nhẹ ôm lấy gương mặt thanh thoát, làn da sáng mịn và đôi mắt sáng lấp lánh như chứa cả bầu trời. Gọng mũi cao hoàn mỹ, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ, khiến cậu không chỉ mang vẻ đẹp của một học bá điềm đạm mà còn toát lên sức hút tự nhiên khó cưỡng.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Triết khẽ giơ tay chào, nụ cười càng thêm rạng rỡ.
“Đang ngẫm lại bài giảng à? Ra chơi rồi mà, thả lỏng một chút đi.”
Giọng nói trầm ấm của cậu vang lên, nhẹ nhàng nhưng đủ sức xua tan không khí ồn ào của cả một góc hành lang.
Trương Băng Nhiên chỉ khẽ gật đầu, đôi môi mím nhẹ như một thói quen không đổi, ánh mắt lạnh lùng nhưng không che giấu chút thoải mái khi đối diện Triết. Trong khung cảnh ấy, họ không chỉ là những người bạn thân mà còn như hai vì tinh tú, mỗi người một nét thu hút riêng, tỏa sáng trong cách riêng của mình.
Trong ánh nắng nhạt của giờ ra chơi, hành lang trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Nhưng tâm điểm của sự chú ý lúc này lại tập trung vào một cảnh tượng quen thuộc: Trương Triết đứng bên cạnh Trương Băng Nhiên, trao đổi vài câu với dáng vẻ tự nhiên và thân thiết.
Các nữ sinh đứng gần đó, dù ban đầu có chút e ngại khi chứng kiến cách cư xử thân mật giữa hai người, giờ đây đã hoàn toàn quen thuộc. Ai mà không biết chứ? Học bá thường chơi thân với học bá, và bộ đôi này chính là minh chứng sống động nhất cho điều đó.
Trương Triết – với ngoại hình sáng chói và khí chất cuốn hút – đứng ngay cạnh Trương Băng Nhiên, vẻ tự tin toát lên từ dáng người cao ráo và ánh mắt sáng ngời của cậu. Nhưng điều thú vị hơn cả là Trương Băng Nhiên, với nét đẹp lạnh lùng như tách biệt khỏi mọi ồn ào, vẫn giữ được phong thái trầm tĩnh thường ngày. Hai người họ, một người rực rỡ như ánh mặt trời, một người băng lãnh tựa sương sớm, nhưng lại hòa hợp đến khó tin.
Không ai trong trường này không biết họ luôn là đối thủ cạnh tranh gay gắt nhất trong các kỳ thi, tranh nhau từng điểm số nhỏ nhất để nắm giữ ngôi vị top đầu của khối. Nhưng thay vì đối đầu căng thẳng, sự cạnh tranh ấy lại trở thành động lực để cả hai tiến lên, và đồng thời cũng khiến mối quan hệ của họ trở nên đặc biệt.
Những nữ sinh thầm ngưỡng mộ Trương Triết hay đôi khi là cả Nhiên giờ đây chỉ biết bật cười khe khẽ, vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ. Họ hiểu rằng dù bản thân có mơ mộng thế nào, cũng khó lòng chen vào giữa mối quan hệ đã kéo dài suốt sáu năm này. Họ không chỉ là đối thủ, mà còn là người bạn đồng hành không thể thay thế trên hành trình chinh phục đỉnh cao tri thức.
Và trong khi tất cả những ánh mắt ấy đều đổ dồn về họ, Trương Băng Nhiên vẫn chỉ bình thản rót nước, đôi mắt ánh lên vẻ tập trung như thể không gì có thể lay động. Còn Trương Triết, với nụ cười nhẹ nhàng và lời nói thoải mái, dường như không hề quan tâm đến những ánh nhìn xung quanh, chỉ chú ý đến cô bạn thân đã quá quen thuộc này.
Cũng chính vì ngoại hình phi giới tính cùng phong thái lạnh lùng đầy bí ẩn mà Trương Băng Nhiên dần trở nên "vô hại" hơn trong mắt những nữ sinh luôn cuồng si Trương Triết – người được xem là nam thần hoàn hảo nhất trường. Trước đây, mỗi lần thấy Trương Triết trò chuyện thân mật với Nhiên, không ít ánh mắt ganh ghét hay những lời xì xào khó chịu vang lên. Nhưng khi nhận ra Trương Băng Nhiên không phải một cô gái điển hình mà họ phải dè chừng, những suy nghĩ ấy cũng dần phai nhạt.
“Hai nam thần nói chuyện với nhau thôi mà, có gì đâu mà lo"
Một nữ sinh từng viết trong một bài đăng nặc danh trên diễn đàn của trường. Dòng bình luận nhận được vô số lượt thích và đồng tình. Đám đông toxic từng nhắm vào Trương Băng Nhiên cũng dần rút lui, chấp nhận rằng mối quan hệ giữa cô và Trương Triết không phải kiểu "bạn thân khác giới dễ nảy sinh tình cảm" mà đơn giản chỉ là hai "nam thần học bá" trò chuyện như những người đồng hành cùng chí hướng.
Thực tế, ngoại hình gần như giống con trai của Trương Băng Nhiên không chỉ khiến cô thoát khỏi sự soi mói mà còn tạo ra một lớp phòng vệ tự nhiên trước những ánh nhìn đầy định kiến. Làn da trắng mịn, mái tóc ngắn gọn gàng, cùng khí chất lạnh băng khiến cô giống như một tượng đài không thể chạm tới, càng làm cho những suy đoán hay ganh tị trở nên vô nghĩa.
Tuy nhiên, không phải vì thế mà Trương Băng Nhiên không nhận ra ánh mắt của những nữ sinh xung quanh. Có người chỉ đơn giản là tò mò, ngưỡng mộ; nhưng cũng có những ánh mắt lướt qua cô với sự so đo. Thế nhưng, Nhiên chưa bao giờ tỏ ra bận tâm. Đối với cô, những điều đó chẳng khác gì những tiếng ồn bên lề cuộc sống.
Còn Trương Triết, dường như cũng chẳng để ý đến những bàn tán ấy. Cậu vẫn thoải mái, tự nhiên trò chuyện với Nhiên, đôi lúc còn bật cười khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô. Điều này càng củng cố thêm niềm tin của những nữ sinh cuồng Trương Triết rằng:
“Chỉ là hai nam thần thân thiết nói chuyện thôi, không cần bận tâm!”
Dù vậy, cả Trương Triết và Trương Băng Nhiên đều biết, đằng sau những ánh mắt tò mò và những suy nghĩ lệch lạc ấy, mối quan hệ của họ không đơn thuần chỉ là sự cạnh tranh hay sự hợp tác giữa hai học bá. Đó là một tình bạn gắn bó sâu sắc và chân thành, vượt qua cả những lời bàn tán vụn vặt của thế giới bên ngoài.
Trong giờ ra chơi, giữa sự náo nhiệt thường ngày của sân trường, Trương Triết và Trương Băng Nhiên rời khỏi đám đông ồn ào, bước chậm rãi về phía góc sân sau thư viện. Đó là một nơi yên tĩnh, ít người qua lại, với bóng cây râm mát che phủ và không khí trầm lặng, hoàn hảo để tránh ánh mắt tò mò của những người xung quanh.
Trương Băng Nhiên tựa lưng vào thân cây, tay khoanh trước ngực, ánh mắt phượng vẫn giữ vẻ trầm tĩnh thường thấy. Trong khi đó, Trương Triết ngồi xuống một băng ghế đá gần đó, đôi chân dài duỗi thẳng, ánh mắt sắc bén nhưng ánh lên vẻ nghịch ngợm quen thuộc.
"Này."
Trương Triết khẽ gọi, giọng nói trầm thấp vừa đủ nghe, nhưng ngữ điệu lại đầy vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
“Cậu gần nhà tên khốn Lâm Dạ à?”
Nghe đến cái tên đó, đôi mắt của Băng Nhiên khẽ nheo lại, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn không hề thay đổi.
“Ừ, gần. Sao?”
Cô đáp ngắn gọn, chất giọng lạnh lùng không che giấu chút tò mò.
Sự trầm tĩnh thường ngày của cô bị phá vỡ bởi một chút bối rối thoáng qua. Làm sao mà Trương Triết lại biết được chuyện đó? Chẳng phải mọi thứ chỉ mới xảy ra gần đây thôi sao?
Tuy cậu ta biết rõ khu vực cô ở, nhưng chuyện tên khốn Lâm Dạ chuyển đến gần nhà cô thì hẳn là không thể lan nhanh như vậy. “Tên đó chuyển nhà báo theo cả đám tin vịt hay sao?” Cô lẩm bẩm, đôi mày hơi cau lại, ánh mắt dường như chìm vào dòng suy nghĩ.