Trương Băng Nhiên vốn dĩ luôn sống có nguyên tắc, từng thói quen nhỏ nhặt cũng được cô chăm chút kỹ lưỡng. Nhưng sáng nay, khi vừa mở cửa phòng ra, điều cô không ngờ tới lại hiện diện ngay trước mắt – Lâm Dạ. Ánh mắt cô chạm vào cậu, và dù không có một lời nào được thốt ra, cả hai đều cảm nhận rõ rệt sự căng thẳng đang lấp đầy không gian.
Trương Băng Nhiên chợt khựng lại, như thể vừa nhận ra một điều gì đó rất quen thuộc nhưng đã lâu không nghĩ tới. Cô suýt quên mất rằng Lâm Dạ cũng học cùng trường với mình. Trong đầu cô bỗng lóe lên những hình ảnh thoáng qua từ những ngày cũ – những lần vô tình gặp nhau trong hành lang trường, nhưng không ngờ rằng hôm nay, cậu ta lại xuất hiện ngay trước cửa phòng mình, sớm đến thế.
Lâm Dạ đứng đó, vẫn với vẻ ngoài bình thản, nhưng ánh mắt lại mang theo một chút ngạc nhiên, như thể chính cậu ta cũng không nghĩ rằng sẽ gặp lại Trương Băng Nhiên trong hoàn cảnh này. Khoảnh khắc tĩnh lặng kéo dài, và những suy nghĩ lặng lẽ trong đầu cả hai người dường như kết nối trong một cách kỳ lạ.
Trương Băng Nhiên nhìn Lâm Dạ với ánh mắt dò xét. Dù cậu ta đứng đó, điềm tĩnh như mọi ngày, nhưng trong tâm trí cô, những hình ảnh về cậu ta từ trước đây lại ùa về. Lâm Dạ vốn nổi tiếng là một học sinh có thành tích học tập không mấy ấn tượng, thường xuyên bị tụt lại trong các bài kiểm tra và bài tập nhóm.
Những người như Lâm Dạ trong lớp Trương Băng Nhiên thường được gắn mác "cá biệt", không chỉ học kém mà còn có xu hướng ỷ lại, đến gần sát giờ mới xuất hiện. Cậu ta luôn là một trong những người cuối cùng vào lớp, với vẻ ngoài thờ ơ và thiếu động lực.
Trương Băng Nhiên không thể không cảm thấy bất ngờ khi thấy cậu ta dậy sớm như thế này. Một cảm giác khó hiểu dấy lên trong cô, như thể đang gặp một phiên bản khác hoàn toàn của Lâm Dạ mà cô từng biết.
Trương Băng Nhiên hơi nhíu mày, tự hỏi liệu mình có nghe nhầm về Lâm Dạ hay không. Những lời đồn về cậu ta trước đây không hề tốt đẹp – thường xuyên trốn tiết, đi chơi ở những nơi không rõ ràng, và luôn có vẻ bất cần học hành. Điều này càng khiến bầu không khí giữa họ thêm phần căng thẳng, bởi cô không thể phủ nhận những điều mà mình từng nghe.
Lâm Dạ vẫn đứng đó, lặng lẽ, không nói gì. Ánh mắt anh ta thoáng liếc nhìn xung quanh như thể cố gắng làm dịu đi sự bất thường trong tình huống này. Trương Băng Nhiên có cảm giác rằng mình không thể dễ dàng bỏ qua những câu chuyện đó, nhưng đồng thời, những biểu hiện hôm nay lại khiến cô bối rối. Cậu ta có thật sự thay đổi, hay vẫn chỉ là một người mà cô từng biết – lười biếng và mờ ám?
" Chào buổi sáng, học bá." Cậu ta tươi cười đáp.
Trương Băng Nhiên hơi ngạc nhiên khi nghe tiếng chào của Lâm Dạ. Cậu ta đứng đó với một nụ cười nhẹ nhàng, vẻ mặt tràn đầy sự tích cực mà trước đây cô chưa từng thấy. Dù vẫn mặc bộ đồng phục, nhưng nó không được chỉnh chu như những người khác – vạt áo nhăn nhúm, cúc cài lệch, và giày thì có vẻ không đúng chuẩn.
Điều đặc biệt nhất là Lâm Dạ không hề mang theo cặp sách. Trương Băng Nhiên nhìn cậu ta một cách dò xét, cố gắng tìm hiểu lý do vì sao lại như vậy. Nhưng thay vì những ánh mắt lười biếng hay vẻ bâng quơ trước kia, giờ đây cậu ta lại có dáng vẻ hứng khởi lạ thường.
Cô cảm thấy một sự tò mò xen lẫn bối rối. Cậu ta đang cố gắng thay đổi, hay đây chỉ là một màn trình diễn nhất thời?
" Chào buổi sáng, Lâm Dạ."
Cô đáp nhẹ nhàng, giọng điềm tĩnh, nhưng trong lòng vẫn có chút bối rối. Cảm giác này thật lạ lùng, như thể cậu ta đang cố gắng trở thành một phiên bản khác hoàn toàn so với trước đây.
"Không ngờ học bá cũng biết dậy sớm như vậy đó nha."
Lâm Dạ nói với giọng điệu nhẹ nhàng, đầy hàm ý. Trương Băng Nhiên lặng lẽ nhìn lại cậu ta, không hề thay đổi sắc mặt, nhưng trong lòng lại dấy lên những cảm xúc khó tả.
"Chỉ là thói quen thôi."
Cô đáp, giọng bình thản, nhưng cảm giác bị đánh giá khiến cô thấy không thoải mái.
Lâm Dạ nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt cậu ta lấp lánh sự tự tin như thể họ đã quen nhau từ lâu. Giọng nói của cậu ta chậm rãi, không quá gượng ép, nhưng vẫn đủ khiến không khí trở nên hơi gượng gạo.
"Đợi tôi đi cùng với."
Lâm Dạ nói, nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa. "Dù gì chúng ta cũng học cùng trường, đúng không?"
Trương Băng Nhiên dừng bước, cảm giác lạ lẫm và khó chịu dâng lên trong lòng. Cô lặng lẽ quan sát cậu ta một lúc, ánh mắt sắc nét như muốn tìm hiểu thêm về người trước mặt, nhưng mọi thứ vẫn mơ hồ.
Nụ cười của Lâm Dạ vẫn vương vấn trên môi, nhưng trong sự thoải mái ấy có chút gì đó mơ hồ, như thể cậu ta đang cố gắng tìm cách tạo dựng một mối liên kết mà Trương Băng Nhiên không hề sẵn lòng đáp lại.
Trương Băng Nhiên khựng lại, đôi mắt lướt nhanh qua Lâm Dạ. Cô để ý thấy chiếc cặp sách quen thuộc thường treo trên vai cậu ta hôm nay lại vắng bóng. Khẽ nhíu mày, cô hỏi nhẹ nhàng:
"Cậu quên cặp rồi."
Lâm Dạ chỉ mỉm cười, đáp lại với vẻ tự nhiên như thể điều đó chẳng quan trọng chút nào. Giọng nói của cậu ta pha chút thách thức nhưng không hề gay gắt, chỉ là một sự khẳng định rõ ràng:
"Tôi có đi học đâu mà phải mang cặp."
Lâm Dạ nói với vẻ mặt bình thản, như thể câu trả lời đó là điều hiển nhiên. "Chị thấy tôi là người sẽ chăm chú nghe giảng hay sao mà cần sách vở?"
Trương Băng Nhiên lặng người đi trong giây lát, nhìn cậu ta với ánh mắt khó hiểu. Câu trả lời ấy không chỉ khiến cô bất ngờ, mà còn để lại một cảm giác khó chịu trong lòng – như thể cậu ta đang thách thức cả sự nỗ lực học hành của những người khác.
"Nếu đi học mà không mang cặp, vậy đi học làm gì?"
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng đầy sắc sảo, như thể đang cố tìm hiểu mục đích thực sự của cậu ta. Lâm Dạ hơi nhướng mày, ánh mắt chợt lóe lên một chút suy tư, nhưng nhanh chóng trở về vẻ bình thản thường thấy.
"Tôi không nhất thiết phải mang cặp để học."
Cậu ta nói với giọng lơ đễnh, như thể đang cố ý tránh đi câu hỏi. "Chỉ là đến đây để… xem thôi."
Trương Băng Nhiên nhìn cậu ta, ánh mắt đầy nghi hoặc. Câu trả lời mơ hồ đó khiến cô càng cảm thấy khó hiểu.
"Đến để ngắm mấy chị gái ấy hả?"
Cô hỏi lại, giọng lạnh như băng, từng từ như những nhát cắt thẳng vào lòng tự trọng.
Lâm Dạ nhún vai, vẻ mặt vẫn hững hờ như không có gì nghiêm trọng. Cậu ta mỉm cười, nhưng nụ cười đó không mang ý tốt, chỉ là một sự thách thức lặng lẽ.
"Thì sao nào?" Lâm Dạ đáp với giọng điệu nhẹ nhàng, đầy sự thờ ơ, như thể mọi thứ đều không quan trọng. "Không phải ai cũng đến trường chỉ để học đâu, Trương Băng Nhiên."
Trương Băng Nhiên cảm thấy máu nóng dâng lên, cô không thể hiểu nổi sự vô tư và thái độ thiếu tôn trọng của cậu ta.
Trương Băng Nhiên quay lưng đi, giọng nói dứt khoát nhưng chứa đầy sự kiên quyết. Cô không muốn bất cứ ai biết rằng mình sống gần Lâm Dạ – một điều mà cô nhất định muốn giữ kín. Bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề hơn khi từng từ ngữ của cô như đẩy sự nghiêm trọng lên cao:
"Nói chung là đừng đi theo tôi. Tôi không đến trường để ngắm mấy chị gái hay anh trai giống cậu. Tôi đến để học."
Lâm Dạ im lặng lắng nghe, ánh mắt vẫn giữ vẻ bình thản nhưng trong đó có một chút gì đó như đang cố gắng hiểu rõ hơn về Trương Băng Nhiên. Nhưng ngay khi cô dừng lại, tiếp tục với lời nói nghiêm túc, cậu ta mới phản ứng:
"Làm ơn đừng nói với ai tôi ở gần nhà cậu. Đó là điều tuyệt mật đấy."
Giọng cô thấp xuống, sắc sảo nhưng đầy lo lắng, như thể nếu bí mật này bị lộ, cuộc sống của cô sẽ hoàn toàn đảo lộn.
Cậu ta vẫn không đáp lại ngay, chỉ gật đầu nhẹ như thể đang cân nhắc những gì cô vừa nói. Nhưng trong đôi mắt đó, một tia bất ngờ lướt qua nhanh như chớp, khiến Trương Băng Nhiên nhận ra rằng dù thế nào, cậu ta cũng không dễ dàng buông tha cho những điều mình tò mò.