Trước Khi Chia Tay, Bạn Trai Tôi Trở Về Từ Thế Giới Vô Hạn

Chương 6

Theo lời Phó Bằng Tư, Thịnh Minh Trản cúi đầu nhìn chiếc vali đang nắm chặt trong tay, suy nghĩ một lúc.

Trong vali chỉ có vài bộ quần áo phù hợp với mùa.

Ở ký túc xá, hợp lý quá đi chứ.

Thịnh Minh Trản nói: "Em đã đỗ đại học rồi, thu xếp vài bộ quần áo, chuẩn bị để ở ký túc xá."

"Nhưng hôm nay là thứ năm..." Phó Bằng Tư ánh mắt không đổi, "Ngày mai là cuối tuần, chắc không cần đi học đâu."

Thịnh Minh Trản không nói gì.

Phó Bằng Tư chậm rãi bước lại gần, dáng người cao lớn đủ để bao trùm lấy Thịnh Minh Trản.

Hơi thở lạnh lẽo xâm chiếm khoảng cách gần, Thịnh Minh Trản khẽ chớp mi.

Khi Phó Bằng Tư hoàn toàn tiến lại gần, cậu buông vali ra, giơ tay ôm lấy eo anh.

Thịnh Minh Trản vùi đầu vào lòng Phó Bằng Tư, cọ qua cọ lại như một chú mèo. Cậu nín thở, để gương mặt trắng ngần nhanh chóng ửng hồng, ánh mắt ngấn nước.

Phó Bằng Tư khựng lại động tác ban đầu.

Một tay anh giữ chặt chiếc vali đang lăn lông lốc, tay còn lại xoa xoa đầu Thịnh Minh Trản, nhẹ giọng nói: "Ý anh là, em để vali xuống đi, thứ hai anh đưa em đến trường."

"Em nhớ anh."

Giọng Thịnh Minh Trản hơi trầm xuống, cuối câu mang theo chút ủy khuất, lại như đang làm nũng, khiến lòng Phó Bằng Tư mềm nhũn.

Một lúc sau, Thịnh Minh Trản ngẩng đầu lên, vòng tay ôm cổ Phó Bằng Tư, dùng đôi mắt đỏ hoe đáng thương tố cáo người trước mặt: "Tin nhắn không trả lời, nhà cũng không về, là lỗi của anh."

"Ừ, là lỗi của anh."

Phó Bằng Tư hoàn toàn chấp nhận lời tố cáo của Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản gật gật đầu, không phải lỗi của mình.

Bàn tay buông xuống của Phó Bằng Tư nắm lấy eo thon gầy của người trong lòng. Anh chậm rãi cúi đầu, trong mắt mang theo ý niệm sâu xa và du͙© vọиɠ, cuối cùng lại cực kỳ nhẹ nhàng hôn lên mắt Thịnh Minh Trản.

Như chuồn chuồn chạm nước, dịu dàng mà kiềm chế.

Thịnh Minh Trản mắt ngập tràn nụ cười: "Vậy em không đi nữa."

Phó Bằng Tư bóp bóp cổ tay cậu: "Sao gầy đi thế?"

Trong phòng khách, tiếng tích tắc của đồng hồ khiến Thịnh Minh Trản quay đầu nhìn, động tác khựng lại.

Có vẻ cậu đã quên mất một chuyện khá quan trọng.

Chỉ còn mười phút nữa là đến giờ đối tượng dự định đến đón cậu.

Ôi thôi.

Sau khi cửa chính đóng lại, Phó Bằng Tư đặt vali về chỗ cũ, lên tiếng hỏi: "Em ăn tối chưa?"

Thịnh Minh Trản thoáng thất thần. Khi cậu hoàn hồn, bạn trai đã đứng trước mặt, ánh mắt quan tâm hỏi: "Sao thế?"

"Em... chưa ăn tối."

Thịnh Minh Trản: "Em chỉ là chợt nhớ ra, em còn đặt xe đến trường."

Cậu ngồi xuống sofa, móc điện thoại ra: "Em hủy đặt xe ngay đây."

Phó Bằng Tư đứng yên tại chỗ, nhìn cậu.

"Em đói rồi." Thịnh Minh Trản cầm điện thoại không động đậy, nghiêng đầu nhìn Phó Bằng Tư, ánh mắt long lanh, gọi một tiếng, "anh ơi."

Phó Bằng Tư nuốt nước bọt: "Muốn ăn gì?"

Thịnh Minh Trản ngập ngừng: "Nhà mình còn gì ạ?"

Thịnh Minh Trản không biết nấu ăn, trước kia người nấu ăn đều là Phó Bằng Tư.

Từ khi Phó Bằng Tư mất tích, Thịnh Minh Trản chưa bước vào bếp lần nào, đương nhiên không biết trong bếp còn gì.

Thịnh Minh Trản nói: "Muộn thế này rồi, ăn đơn giản thôi."

Phó Bằng Tư đáp: "Anh nấu mì cho em."

Thịnh Minh Trản ngồi trên sofa, nhìn theo bóng Phó Bằng Tư vào bếp, lúc này mới mở điện thoại ra, thấy tin nhắn Phó Bằng Tư vừa gửi lúc đứng ngoài cửa, nói rằng anh đã về.

Thịnh Minh Trản gửi tin nhắn hoàn hảo không sơ hở cho Ngôn Dã, sau đó không chút do dự xóa số của Ngôn Dã.

Làm xong tất cả, cậu đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi về phía bếp.

Trong căn bếp sáng sủa, Phó Bằng Tư đứng đó. Áo trắng quần đen, tạp dề kẻ ô màu hồng khoác trên người, làm dịu bớt vẻ lạnh lùng, trông có chút đáng yêu.

Thịnh Minh Trản bước đến gần, từ phía sau vòng tay ôm lấy eo bạn trai.

Qua lớp áo mỏng, cậu dùng ngón tay cẩn thận kiểm tra sáu múi bụng của bạn trai, thờ ơ hỏi: "Anh đoán xem, em đỗ trường đại học nào?"

Dù bạn trai mất tích ba tháng, thân hình vẫn rất tốt, xem ra vẫn chăm chỉ tập luyện.

Thịnh Minh Trản thầm hài lòng nghĩ.

Phó Bằng Tư thả một lượng mì vừa đủ vào nước sôi, mở miệng: "Đại học Liên Minh."

Thịnh Minh Trản nói: "Thông minh ghê."

"Cảm ơn lời khen." Phó Bằng Tư đáp.

"Trả lời đúng, có thưởng."

Thịnh Minh Trản áp sát vành tai Phó Bằng Tư, hơi thở ấm áp phả qua, hôn một cái lên má bạn trai.

Thực phẩm trong nhà có hạn, Phó Bằng Tư chỉ làm món mì đơn giản nhất. Sợi mì dai ngon, sau khi chín vớt ra, rưới nước dùng đã pha sẵn lên trên, mùi thơm của mì tỏa khắp nhà bếp.

Hai người ăn xong, trời đã khuya.