Ngôn Dã sở hữu ngoại hình xuất chúng, lại là một quý ông hoàn hảo.
Thịnh Minh Trản ngập ngừng: “Vậy tôi mang theo tài sản thừa kế của anh ấy đến tìm anh thì sao?”
Nghe vậy, ánh mắt của Ngôn Dã dần trở nên bình thản, anh ta khẽ cười: “Không cần thiết. Với tài sản của tôi, tôi đủ khả năng nuôi bạn đời của mình. Vậy ngày mai tôi đến đón cậu nhé?”
“Anh Ngôn, tôi định để tang anh ấy nửa tháng.”
Khi nhắc đến bạn trai của mình, cả người Thịnh Minh Trản lại như sắp vỡ vụn.
“Cuối tháng anh hãy đến đón tôi.”
Hôm nay, vừa hay là ngày cuối tháng.
Tiếng thông báo tàu đến ga kéo Thịnh Minh Trản ra khỏi dòng suy nghĩ.
Thời gian hiển thị trong hành lang: 18:59:02.
Thịnh Minh Trản hòa vào dòng người, bước ra khỏi cổng ga.
Khi cậu rời khỏi cổng, đồng hồ vừa điểm đúng 7 giờ tối.
Đúng lúc đó, mặt trời rực rỡ trên bầu trời tắt đi.
Cả Lục Thành chìm vào bóng tối trong chốc lát.
Nhưng mặt trăng, vốn dĩ phải bật sáng vào đúng 7 giờ tối, lại không xuất hiện đúng giờ.
Trong màn đêm kéo dài, ở lối ra của ga, có người mượn bóng tối mà lớn tiếng chửi rủa: “Đồ ngu! Đồ ngu! Một lũ ngu xuẩn!”
“Các người ở Thượng Khu nhận lương cao, sống trong những căn nhà lớn, ngay cả việc bật mặt trăng – chuyện quan trọng như vậy – cũng đến muộn! Đã muộn bao nhiêu lần rồi? Không muốn làm thì đừng làm nữa! Cút đi cho sớm!”
“Sớm muộn gì mặt đất này cũng sẽ thuộc về Hạ Khu chúng tôi! Ánh sáng vĩnh cửu! Ô hô! Ô hô! Ô hô!”
Dường như khi màn đêm buông xuống, tinh thần của mọi người vẫn rất phấn chấn.
“Tách!”
Trên bầu trời, một âm thanh giòn tan vang lên đúng lúc.
Mặt trăng “soạt” một cái, được bật sáng.
Ánh trăng trắng muốt, tinh khiết chiếu rọi khắp Lục Thành và các thành phố phụ thuộc, dịu dàng và yên bình. Ánh sáng ấy cũng chiếu lên những người đứng ở lối ra, trên gương mặt họ đều mang theo sự mong chờ cho các hoạt động về đêm.
Hôm nay là Thứ Năm Vui Vẻ.
Ngày mai bắt đầu tận hưởng một cuối tuần tuyệt vời!
Khi mặt trăng hoạt động bình thường, đám đông vốn đang chen chúc ở lối ra nhanh chóng tản đi.
Thịnh Minh Trản trở về nhà, bật đèn trong phòng khách. Cả căn hộ toát lên một bầu không khí lạnh lẽo, thiếu hơi người.
Còn hơn một tiếng nữa Ngôn Dã mới đến đón cậu.
Thịnh Minh Trản bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Cậu dọn dẹp gần một tiếng đồng hồ.
Hầu hết đồ đạc trong căn hộ đều là do bạn trai cậu mua cho. Nhưng cậu không định mang theo thứ gì, để tất cả lại đây như một cách để tưởng nhớ.
Cuối cùng, cậu chỉ chọn vài bộ quần áo cần dùng gần đây.
Còn lại nửa tiếng.
Thịnh Minh Trản bước vào phòng làm việc, ngồi xuống bàn, dành 20 phút để cân nhắc câu chữ, định viết một lá thư chia tay gửi cho bạn trai mình.
[Một lá thư chia tay chân thành]
Gửi người bạn trai cũ thân yêu của em:
Phó Bằng Tư, em chia tay với anh rồi.
Từ nay về sau, sống chết không gặp lại.
Em sẽ sống thật tốt.
Anh cứ yên tâm mà ngủ.
Từ người bạn trai không còn yêu anh nữa.
— Thịnh Minh Trản.
Viết xong lá thư, Thịnh Minh Trản còn cắn ngón tay mình, để lại một dấu vân tay bằng máu trên ba chữ “Thịnh Minh Trản”.
Cậu gấp lá thư lại, cẩn thận bỏ vào phong bì, rồi đặt nó ngay ngắn ở giữa bàn làm việc, sau đó xoay người rời đi.
Trước khi đi, Thịnh Minh Trản quay lại nhìn quanh phòng khách một lần nữa, như thể lưu luyến. Cuối cùng, cậu lặng lẽ thu hồi ánh mắt, một tay kéo vali, một tay nắm lấy tay nắm cửa.
Lúc này, Thịnh Minh Trản chú ý đến bông hoa trắng nhỏ trên cổ tay mình – thứ cậu đeo để để tang bạn trai – liền tháo nó ra, đặt lên mặt tủ bên cạnh.
Hoa cũ, nên để lại cùng người cũ.
Thịnh Minh Trản nghĩ, lòng thoáng chút buồn bã.
Khi âm báo tin nhắn từ thiết bị liên lạc vang lên, Thịnh Minh Trản kéo vali, đẩy cửa ra. Cậu nhanh chóng nhận ra có người đang đứng ngoài cửa, nghĩ rằng đó là Ngôn Dã, liền ngẩng đầu lên và cất tiếng: “Anh…”
Sao lại lên sớm thế này?
Nhưng lời nói của cậu chưa kịp dứt, khi nhìn rõ người đứng ngoài cửa, cậu lập tức khựng lại.
Đôi mày mắt quen thuộc, dáng người cao lớn với tỷ lệ hoàn hảo, bờ vai rộng, eo thon, đôi chân dài. Quan trọng nhất là, người đó có bóng – trông vẫn là một con người.
Bạn trai đã mất tích ba tháng của cậu đang đứng ngay trước cửa, trong tay còn cầm thiết bị liên lạc, trông như vừa trở về và đang nhắn tin cho cậu.
“Bé cưng.”
Phó Bằng Tư nhìn chằm chằm vào chiếc vali bên cạnh Thịnh Minh Trản, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm: “Em định đi đâu sao?”