Pháo Hôi Thụ Cùng Bạch Nguyệt Quang

Chương 7

Edit: Pop

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Tô Khổ đỏ mặt, trước đây cậu thực sự không chú ý như vậy. Hồi trước ký túc xá còn không có máy giặt cơ, cho nên cậu chỉ tùy tiện ném một đống quần áo vào rồi giặt giũ qua loa. Chuyện phai màu nhuộm màu hay gì đó, quả thật cũng từng xảy ra rồi.

Sau khi cảm ơn y một lần nữa, Tô Khổ đi lấy một cái chậu rồi bắt đầu sự nghiệp giặt đồ vĩ đại của mình. Tần Mặc rốt cuộc cũng yên tâm mà ngồi trở lại vị trí.

Cậu hì hục xử lý xong quần áo tối màu, hài lòng nhìn thấy chúng đều không có cái nào bị phai màu nghiêm trọng, cậu liền quăng vào máy giặt. Sau đó ngâm tiếp đống quần áo sáng màu, duỗi người một cái, rồi bước ra khỏi phòng tắm và đóng cửa thật chặt.

Uông Lập Khôn và Tần Mặc đã bắt đầu chơi game, chỉ có Ngô Song vẫn còn ngồi tại bàn đọc sách. Buổi chiều hôm nay không có tiết học, Tô Khổ đưa mắt ra ngoài cửa sổ, thời tiết thật là tốt, đối với buổi chiều nhàn hạ này cậu rất là hài lòng.

Đem đống quần áo giầy dép sa hoa kia cất gọn gàng vào túi, Tô Khổ mang mấy chiếc túi đi ra ngoài tiệm giặt.

Cậu vừa mới ra khỏi cửa, Uông Lập Khôn liền hỏi hai người kia: “Tên này bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy?”

Ngô Song lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không rõ.

Tần Mặc suy nghĩ một chút, vẫn là không đem chuyện ngày hôm qua nhìn thấy nói ra. Tuy rằng y biết Tô Khổ sẽ bị Hàn Nghị đá, nhưng hiện tại cậu có vẻ khác hẳn với trước kia.

Lúc Tô Khổ đi giặt đồ trở về, Tần Mặc và Uông Lập Khôn vẫn còn đang chơi game, nhưng Ngô Song thì lại đổi sang đọc sách Tiếng Anh.

Tô Khổ đi đến hỏi cậu ta: “Có thể đem vở ghi chép chương trình học buổi sáng cho tôi mượn được không?”

Ngô Song bị cậu làm cho hoảng sợ, sau đó nhìn về phía cậu. Hai người đang chơi game phía đối diện cũng bị lời nói của cậu thu hút mà nhìn qua, nhưng Tô Khổ lại quay lưng về phía bọn họ, không có phát giác.

Đối diện rõ ràng không giống với Tô Khổ, Ngô Song có chút khẩn trương, cậu ta run run lật tìm sách giáo khoa cùng vở ghi chép buổi sáng, thậm chí còn lật đến số trang tương ứng, sau đó đưa cho cậu: “Chính là ... Chính là cái này.”

Tô Khổ nhận lấy, chân thành cảm ơn, sau đó quay về chỗ ngồi, lật sách của mình ra rồi đối chiếu theo vở ghi chép của Ngô Song.

Ngô Song quay đầu nhìn về phía Uông Lập Khôn và Tần Mặc, có chút khó khăn nuốt nước bọt một cái. Uông Lập Khôn hướng về phía cậu ta mở miệng nhưng không phát ra tiếng động, chỉ khua tay múa chân ra hiệu: "Tên này bị vấn đề trong đầu à?"

Ngô Song lặng lẽ lắc đầu.

Tần Mặc nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tô Khổ, cảm thấy người này thật sự khác trước rất nhiều.