Edit: Pop
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Thay đồ và giày xong, Tô Khổ thở phào một cách dễ chịu. Dạng người thô kệch như cậu đúng là chỉ hợp mặc mấy loại áo thun cộc tay, những chiếc áo sơ mi tinh tế thực sự không phải là phong cách của cậu.
Tần Mặc thì bình tĩnh hơn, nhắc Tô Khổ: “Quần áo mới mua tốt nhất là nên giặt qua rồi hãy mặc.”
Tô Khổ tiếp thu lời khuyên: “Tôi biết, chỉ là không có đồ khác để mặc nên tạm thời mặc trước vậy. Còn lại tôi sẽ giặt.”
Thực ra trước đây Tô Khổ không quan tâm chuyện này, nhưng vì đã quyết tâm làm người mới, cậu quyết định nghe theo lời Tần Mặc.
Tần Mặc nhìn lướt qua tủ quần áo của Tô Khổ. Trong đó có không ít đồ hiệu, nói thật thì không thể gọi là “không có đồ để mặc.” Nhưng nhìn số quần áo mới mua, có vẻ như Tô Khổ định từ bỏ mấy món đồ hiệu kia. Vì thế, Tần Mặc không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi quay lại đọc sách.
Ký túc xá này không có thói quen nghỉ trưa, nhưng lại có thói quen ôn lại bài học ngay sau giờ học, dĩ nhiên, không bao gồm “Tô Khổ”. Ngô Song và Tần Mặc thích đọc sách, còn Uông Lập Khuôn trước đây nghiện game nhưng dưới ảnh hưởng của hai người này cũng bắt đầu trở thành một “mọt sách.” Dĩ nhiên, việc từ bỏ game hoàn toàn là không thể. Chỉ có “Tô Khổ” là hầu như không bao giờ ở trong ký túc xá.
Tô Khổ hồi tưởng, từ năm nhất đến năm ba, trong thời gian nghèo khó, “Tô Khổ” luôn đi làm thêm ở khắp nơi. Còn hơn một tháng gần đây, kể từ khi được bao nuôi, “Tô Khổ” luôn đi khắp nơi để tiêu tiền, ngày thường bá tổng cho cậu ta tiền cậu ta cũng không giữ lạ nhiều. Suy ngẫm từ đầu đến cuối, “Tô Khổ” hoàn toàn không dành thời gian để học hành. Nhưng nghĩ đến việc cậu ta đỗ được vào ngôi trường đại học danh tiếng ở thủ đô này, chứng tỏ rằng thành tích thời cấp ba của cậu ta cũng không tệ. Nghĩ đến việc mình từ lớp 12 đã không học hành đàng hoàng, Tô Khổ cảm thấy bất an, không biết giờ bắt đầu cố gắng có còn kịp hay không…
Nhìn Ngô Song đã bắt đầu nghiêm túc học tập, Tô Khổ quyết định lát nữa dọn dẹp xong sẽ mượn vở ghi chép của cậu ta.
Cậu lấy hết đống quần áo trong tủ ra, quyết định giặt sạch hết đồ hiệu, trừ đồ lót. Cậu định đem chúng đi bán trên các trang web đồ cũ, dù sao thì những bộ quần áo này mặc lâu nhất cũng chỉ hơn một tháng.
Ôm một đống quần áo bước vào nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua Tần Mặc, cậu bị Tần Mặc nhìn một cái, rồi y cũng đi theo vào.
Tô Khổ đặt quần áo lên máy giặt, định bỏ một phần vào trong thì nghe Tần Mặc đứng ở cửa nói: “Những bộ này… nhiều cái không thể giặt bằng máy đâu.”
Tô Khổ hơi ngại ngùng dừng lại, nhớ ra lời nhắc nhở. Trước đây, “Tô Khổ” toàn đem những món đồ đắt tiền này ra tiệm giặt là. Nhớ lại điều đó, cậu quyết định vẫn nên để những món đồ đó cho người chuyên nghiệp xử lý. Nhỡ tay làm hỏng thì không bán được.
Cậu cảm ơn Tần Mặc, ôm đồ ra ngoài, lấy mấy món đồ mới mua gom lại một đống và quay lại nhà vệ sinh.
Tần Mặc chịu đựng xúc động muốn thở dài, một lần nữa ngăn Tô Khổ lại khi cậu định nhét cả đống đồ vào máy giặt: “Ngâm qua nước sạch trước đã, tránh một số đồ bị phai màu.” Ngừng lại một chút, y bổ sung: “Ngâm theo độ đậm nhạt của màu sắc.”