Pháo Hôi Thụ Cùng Bạch Nguyệt Quang

Chương 1

Edit: Pop

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Đi vòng đến đoạn đường vắng nhỏ phía sau ký túc xá, Tô Khổ lấy ra một điếu thuốc lá, châm lửa cho mình.

Thực ra trước kia cậu từng rất ngoan ngoãn, học tập rất giỏi, mối quan hệ với ba mẹ cũng rất thuận hòa, thế nhưng từ khi bước vào giai đoạn cấp ba cậu đã thay đổi. Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau - thứ gì cậu cũng đều dính qua, gắng gượng lắm mới lăn lộn vào được một trường đại học không mấy danh tiếng, rồi lại đi xăm hình trên cánh tay. Về cơ bản, cậu đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với gia đình hơn ba năm kể từ khi cậu bước chân vào đại học, học phí và sinh hoạt phí đều là do cậu tự mình làm việc thuê kiếm lấy.

Vốn dĩ Tô Khổ cũng chẳng hy vọng gì vào việc có thể xoa dịu mối quan hệ cùng với ba mẹ mình, nhưng vừa rồi, cậu tình cờ từ trong miệng của một người họ hàng xa lắc xa lơ biết được rằng, ba mẹ cậu đã sinh ra đứa con thứ hai, là bé trai. Đúng vậy, là đã sinh ra rồi.

Phun ra một làn khói, Tô Khổ nở một nụ cười: Rốt cuộc thì bọn họ cũng hoàn toàn từ bỏ cậu.

Vì cái gì lại thành ra như thế này? Bởi vì tại thời điểm học trung học cậu phát hiện, mình thích con trai, hơn nữa còn yêu đương cùng với một học sinh khóa dưới, khi đó lại bị trường học phát giác. Trường học đem chuyện hai người ép xuống, học sinh khóa dưới phải chuyển trường. Sau đó, ba mẹ thay đổi thái độ với cậu, Tô Khổ cũng đã thay đổi.

Thực ra khi nghĩ lại, cậu cũng hiểu được bản thân rất không có tiền đồ, thanh xuân tươi đẹp như thế lại tự tay mình phá hủy. Nếu như lúc đó cậu có thể chịu đựng được áp lực mà tiếp tục học tập tốt… Quên đi, căn bản là chẳng có nếu như.

Hút hết hơi thuốc cuối cùng, Tô Khổ hung hăng đem tàn thuốc nghiền lên tường, dự định quay về ký túc xá rửa mặt. Mới vừa bước một bước, hộp thuốc lá trong túi không để chắc rơi ra ngoài, cậu cúi người xuống nhặt, lại đột nhiên choáng váng đầu, quỳ trên mặt đất.

Chờ tới khi tỉnh lại, Tô Khổ cảm giác tay phải của mình đang để lên một vật gì đó mềm mại, nghiêng đầu qua nhìn, ra là một cái ghế xoay. Cậu cứ quỳ như thế, rồi trừng mắt nhìn cái ghế dưới tay mình một lúc, Tô Khổ cuối cùng cũng định thần lại nhìn xung quanh. Đây là ký túc xá, nhưng có điều không phải ký túc xá của cậu.

Điều kiện của ký túc xá này so với trường kia của cậu rõ ràng tốt hơn nhiều, ít nhất là phòng bốn người loại trên là giường dưới là bàn, số người ở ít hơn một nửa so với chỗ cậu, có nhà vệ sinh riêng, thậm chí trong nhà vệ sinh còn có máy giặt.

Trong ký túc xá cũng không có ai, Tô Khổ đứng dậy, đi tới phía sau cánh cửa, liền nhìn thấy “lịch trực nhật ký túc xá 307” dán trên đó, “Tô Khổ” và “Tần Mặc”, hai cái tên này làm cho cậu lại cảm thấy choáng váng một trận.

Kéo tay áo sơ-mi lên, nhìn thấy cánh tay phải bóng loáng, Tô Khổ có chút khó khăn nuốt nước bọt, cuối cùng lao tới nhà vệ sinh, thông qua tấm gương trên tường nhìn thấy khuôn mặt không thuộc về mình.

Hung hăng véo vào cánh tay, cơn đau đột ngột làm cho Tô Khổ cực nhọc thốt lên: “Mẹ nó! Đây không phải là mơ!”

Tay run run, Tô Khổ muốn lấy điếu thuốc ra hút, lại phát hiện trên người không có điếu thuốc nào. Ngồi co quắp dưới đất, nhìn vết đỏ trên cánh tay, Tô Khổ không thể không thừa nhận, cậu thực sự xuyên không rồi, xuyên vào trong một quyển tiểu thuyết.