Thuyền trưởng Trần Dương thông qua loa phát thanh bảo anh Mập đưa Lâm Linh lên buồng lái, anh Mập không dám trái lệnh thuyền trưởng, vội vã dẫn Lâm Linh lên tầng hai.
Hai người đi từ boong tàu lên cầu thang sắt, gió biển thổi qua vạt áo của Lâm Linh, cô cảm thấy gió lạnh hơn một chút. Cô ngẩng đầu nhìn ra phía xa, chỉ thấy trời và biển gặp nhau ở cuối chân trời, mây dày đặc, trời u ám, có vẻ như sẽ mưa to bất cứ lúc nào.
“Nhìn thời tiết này, chắc khoảng nửa giờ nữa sẽ mưa to.”
Anh Mập đi trước, cái bụng béo tròn của anh ta chiếm gần một nửa bề rộng của cầu thang, loạng choạng bước đi, tiếng chân bước trên cầu thang sắt kêu “cót két” vì trọng lượng của anh ta. Từ phía sau nhìn vào, anh ta trông như một con búp bê bơm hơi khổng lồ, trông hơi buồn cười.
Lâm Linh không kiềm chế được sự tò mò: “Anh Mập, đây là lần đầu tiên anh ra khơi à?”
“Tôi á? Không đâu.” Anh Mập vịn tay phải vào lan can, quay lại nhìn Lâm Linh, tự hào nói: “Không giấu gì cô, trước đây tôi cũng từng ra khơi rồi, nhưng không phải trên tàu này, mà là đi theo tàu khác để đánh cá. Mặc dù không phải là một thủy thủ giàu kinh nghiệm, nhưng tôi cũng có chút kinh nghiệm đi biển… Nói nhỏ với cô, Tiểu Linh, trước đây tôi còn đi lính đấy.”
“Đi lính?”
Lâm Linh nhìn vào thân hình mập ú trước mặt, có chút khó tin.
Cơ thể hiện tại của anh ta giống như một quả bóng hơi, với thân hình này, có thể chịu nổi huấn luyện thể lực của quân đội sao?
Thật khiến người ta khó mà tin nổi.
Từ ánh mắt nghi hoặc của Lâm Linh, anh Mập nhìn ra suy nghĩ của cô, liền khinh thường hừ một tiếng.
“Cô ấy, đừng có nhìn cơ thể có hơi “phì nhiêu” bây giờ của tôi. Trước đây, khi tôi còn trong quân ngũ, cơ thể lúc đó của tôi, chậc chậc… tám múi bụng rắn chắc có thể dùng làm ván vò quần áo đấy! Cái gì mà đứng lên ngồi xuống, gập bụng, hít đất, lên xà đơn, chạy 5km… tổng hợp thành tích lúc đó đứng nhất nhì luôn!” Anh Mập tự hào nhắc đến những ngày tháng huy hoàng của mình. Nhưng khi nghĩ đến hiện tại, giọng điệu của anh ta lại có chút bất lực, “Chỉ là sau khi xuất ngũ, lỡ ăn nhiều quá, thành ra thế này… hahaha, không nhắc nữa, không nhắc nữa, hảo hán không nhắc chuyện năm xưa.”
“Vậy… còn em trai của anh? Lý Khôi cũng từng đi lính à?”
“Nó á? Nhắc tới nó làm gì, gầy như con khỉ ấy. Từ nhỏ nó đã thế rồi, người lớn trong làng lúc đó còn bảo chắc nó không lớn nổi đâu. Vậy mà bộ xương khô đó lại sống đến tận bây giờ, cũng đã ba mươi tuổi rồi.”
Anh Mập lắc đầu cười, mở cánh cửa sắt trên tầng hai, hai người bước vào bên trong.
“Mấy năm nay, nó chẳng có công việc tử tế nào. Từ nhỏ đã không thích học hành, chỉ biết trộm gà trộm chó. Lớn lên thì việc gì cũng làm qua. Làm thầu xây dựng có, đi làm thuê có, buôn bán xe cũ cũng có… Chắc cô cũng nhìn ra rồi, thằng em này của tôi chẳng phải là người tốt đẹp gì. Cô ấy, tránh xa nó ra một chút, không có việc gì thì đừng đυ.ng tới nó, nhất là cô lại là con gái nữa.”
Nghe đến đoạn “nhất là cô lại là con gái”, Lâm Linh bất giác nhớ tới chuyện tối qua, gã Gầy Lý Khôi nửa đêm mò đến phòng cô có ý đồ xấu. Nghĩ đến đây, cô bất giác rùng mình.
Cô vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của gã Gầy lúc đó – giống như một con rắn độc vừa phát hiện ra con mồi béo bở, chỉ hận không thể nuốt chửng vào bụng ngay lập tức.
Bản năng mách bảo cô rằng, gã Gầy này dáng vẻ gầy yếu, nhưng lại là một kẻ cực kỳ nguy hiểm.
Trong mắt hắn, không có lấy một tia ấm áp, chỉ toàn là sự toan tính lạnh lùng và lòng tham không đáy.
Khi hắn nhìn người khác, luôn nhìn từ dưới lên trên, đôi mắt láo liên không ngừng đảo quanh, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nghĩ ra vô số ý đồ xấu. Điều đáng sợ nhất là, khi hắn nhìn chằm chằm vào bạn, đó chính là lúc trong lòng hắn đang toan tính điều gì đó, mà suy nghĩ lúc này của hắn thường chẳng bao giờ là chuyện tốt.
“… Anh ta có tiền án gì sao?” Lâm Linh đột ngột hỏi.
Anh Mập bỗng khựng lại, quay đầu nhìn Lâm Linh. Gương mặt vừa rồi còn đầy vẻ trêu đùa, giờ đã thay bằng sự nghiêm túc: “Sao cô biết?”
“Trực giác của phụ nữ thôi. Tôi thấy trên cổ tay và cổ anh ta có rất nhiều vết sẹo, nên đoán rằng trước đây anh ta từng gây chuyện hay đánh nhau gì đó.”
Anh Mập thở dài: “Không phải chuyện gì lớn đâu, năm đó tôi đi lính, bố mẹ lại ở quê, không ai quản được nó. Nó để ý một cô bé mười bốn tuổi nhà hàng xóm, rồi theo dõi, đeo bám cô bé, cuối cùng…”
Theo dõi?
Đeo bám?
Lâm Linh hít sâu một hơi lạnh.
Nhớ lại ánh mắt đáng sợ của gã Gầy tối hôm qua, một luồng khí lạnh chạy từ đầu xuống chân cô.
Vậy nên… những vết sẹo trên người hắn có lẽ là do nạn nhân đã để lại trong lúc chống cự?
Vùng vẫy đến mức này, rốt cuộc hắn ta đã làm ra chuyện gì?
“… Thôi không nhắc nữa, chuyện đã qua rồi. Nó cũng ngu ngốc, vì chuyện này mà bị ngồi tù mấy năm, mới ra tù không lâu. Chẳng có ai muốn nhận người làm có tiền án mà, vừa hay tôi vừa xuất ngũ, liền dẫn nó ra biển mưu sinh.”
Anh Mập nhẹ nhàng chuyển chủ đề.
Về người em trai hiện tại, anh ta không nói thêm gì nhiều. Nhưng Lâm Linh cảm nhận được rằng đó không phải là chuyện tốt lành gì. Người anh trai vốn từng rất xuất sắc của hắn cũng vì có một người em trai rác rưởi như vậy mà không thể tiếp tục ở lại quân ngũ, phải rời khỏi nơi mình từng tự hào, trở thành một người anh mang theo gánh nặng, mưu sinh khắp nơi, sống lay lắt, buông thả bản thân và ăn uống vô độ để giải sầu, cuối cùng trở thành một gã Mập.
Anh Mập hiếm khi trầm lặng, Lâm Linh lén nhìn anh ta, thấy sắc mặt anh ta không tốt, vẻ mặt sáng tối không rõ, dường như vì nhớ lại chuyện năm xưa mà một tầng bóng đen bao phủ khắp gương mặt.