Tôi Chỉ Muốn Sống Sót Trên Con Tàu Ma

Chương 21: Đêm thứ hai: Trên tàu không có đồng hồ

“Cậu nhóc, nếu không có việc gì thì đừng đi lung tung. Thuyền trưởng không thích người tùy tiện đi lung tung khắp nơi đâu.”

Khi Giang Thần đi ngang qua bên cạnh, anh Mập nhìn anh ta một cái.

Anh ta vốn không hòa đồng, cũng ít nói chuyện, ngay cả anh Mập, người đã lên tàu từ trước, dường như cũng biết rất ít về anh ta.

“Tôi thích làm gì thì làm.”

Giang Thần lạnh lùng liếc anh Mập một cái, giọng nói khàn khàn phát ra từ dưới chiếc mũ. Giọng nói ấy như tiếng của một ông lão bảy tám chục tuổi, yếu ớt, khô khốc, mang theo cảm giác thô ráp như đang xé rách dây thanh quản.

Lâm Linh bất giác rùng mình.

Dây thanh quản của anh ta, rốt cuộc đã phải chịu tổn thương thế nào mới trở nên như vậy?

Đây không phải là tổn thương bình thường nữa, mà giống như dây thanh quản đã bị hủy hoại hoàn toàn, dường như không thể phát ra tiếng, chỉ có thể dùng sức kéo căng cơ họng, khiến dây thanh quản gần như không còn khả năng sử dụng ấy cọ sát vào nhau để phát ra vài từ mơ hồ. Nghe như tiếng của một người sắp chết bị một cục đờm mắc trong họng, khiến cho câu nói không được rõ ràng.

Giang Thần nhìn Lâm Linh, ánh mắt lướt qua cô một vòng rồi dừng lại ở cổ tay mảnh mai của cô: “Tôi khuyên cô, vẫn nên mang theo đồng hồ.”

Anh ta nói nhỏ chỉ đủ để cô nghe được.

Đồng hồ?

Giang Thần không giải thích thêm, lướt qua Lâm Linh rồi rời đi.

Anh ta giống như một bóng ma, đến không dấu vết, đi cũng không để lại gì, lang thang khắp các ngóc ngách của con tàu.

Mặc dù hành động của anh ta rất kỳ quái, nhưng lại khiến Lâm Linh nhớ đến một điều – hình như trên con tàu này, không có chiếc đồng hồ nào!

Dù là trong phòng ăn, phòng sinh hoạt hay thậm chí là trong phòng ngủ, đều không có đồng hồ.

Vậy thì mọi người làm thế nào để biết được giờ giấc?

“Anh Mập, ở đây… có đồng hồ không?”

“Đồng hồ? Không có.” Anh Mập trả lời mà không cần suy nghĩ.

“Không có sao?”

“Buồng lái chắc là có đồng hồ, vì thuyền trưởng cần phải xác định vị trí và khoảng cách của tàu. Ngoài ra, tôi thấy bác sĩ Sở có một chiếc đồng hồ bỏ túi, ngoài ra, không thấy có cái đồng hồ nào khác cả.”

“Vậy các anh làm thế nào để biết bây giờ là mấy giờ?”

“Sao phải để ý chuyện này chứ? Bác sĩ Sở có đồng hồ bỏ túi, đến giờ ăn anh ấy tự khắc sẽ gọi chúng tôi đi ăn. Chúng tôi cũng chẳng quan tâm chuyện thời gian, chỉ cần có đồ ăn đồ uống là được. Với lại, buổi tối trời tự nhiên sẽ tối, mà trên tàu này cũng không có hoạt động giải trí gì, tín hiệu thì kém, buồn ngủ thì lăn ra ngủ là xong thôi.”

“…Nói như vậy, hình như tôi chưa từng thấy các anh dùng điện thoại?”

Lâm Linh chợt nhận ra một vấn đề mà cô chưa từng nghĩ tới – trên con tàu này, hình như chẳng có ai mang điện thoại. Ngay cả bác sĩ Sở, hình như cũng chỉ dùng bộ đàm không dây để liên lạc với thuyền trưởng. Ngay cả cô, cũng không mang theo bất kỳ thiết bị liên lạc nào.

Anh Mập gãi đầu: “Cô nói cái đó à? Những thứ đó lúc lên tàu đều bị thu hết rồi. Thuyền trưởng bảo sợ chúng tôi tiết lộ vị trí đánh bắt, đến lúc đó có nhiều người biết, tranh nhau câu mực thì anh ấy hết đường làm ăn. Nên chúng tôi cũng chẳng có ý kiến gì, dù sao tín hiệu ở đây cũng kém, trên biển lớn thì có điện thoại hay không cũng khác gì nhau đâu. Lúc cô mới lên tàu, trên người cũng không mang gì nên không bị kiểm tra… À mà Tiểu Linh, sao cô không mang theo hành lý vậy?”

“Ờ…” Lâm Linh á khẩu khi bị hỏi câu này.

Câu hỏi hay thật, Lâm Linh cũng rất muốn biết đáp án – lúc cô định thần lại, bản thân đã ngồi trước bàn tuyển dụng của ông lão kia rồi. Trong tay chỉ có một tập hồ sơ, cô coi đó là sơ yếu lý lịch của mình, cứ thế nộp đại cho ông lão. Ông lão kỳ lạ đó cũng chẳng nói gì nhiều, thậm chí còn không thèm nhìn đã nhận lấy tập hồ sơ, rồi bảo cô lên tàu. Nhưng khi cô ngoảnh lại, ông lão ở bến tàu đã biến mất không thấy bóng dáng đâu, mọi thứ đều kỳ quái như vậy.

“…Lý Hồng, dẫn Lâm Linh đến buồng lái đi.”

Đột nhiên tiếng loa phát thanh vang lên từ chỗ nào đó trên con tàu khiến hai người giật mình. Lâm Linh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chiếc loa cũ kỹ, phủ đầy vết rỉ sét được gắn cố định trên tường của boong tàu, âm thanh phát ra từ đó.

Là thuyền trưởng?

“Được, thuyền trưởng, tôi dẫn cô ấy lên ngay đây!”

Anh Mập vội vàng kéo Lâm Linh đi về phía cầu thang lên tầng hai.

Trước khi rời đi, Lâm Linh ngẩng đầu nhìn tấm kính lớn ở cửa sổ của buồng lái. Đó là loại kính một chiều, từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng từ bên trong lại có thể quan sát được hết mọi thứ ở bên ngoài.

Từng góc trên con tàu này đều được lắp đặt camera giám sát. Trong lúc anh Mập dẫn Lâm Linh đi tham quan, cô đã nhận ra chi tiết này – trong phòng ăn, phòng sinh hoạt chung, thậm chí cả khoang tàu đều có gắn camera giám sát. Tất cả camera đều nhấp nháy đèn đỏ, chứng tỏ chúng đang hoạt động bình thường.

Những chiếc camera giám sát này giống như những kẻ rình mò vô hình, lặng lẽ quan sát mọi chuyện xảy ra trên con tàu này.

Vậy nên…

Luôn có người đang theo dõi cô sao?