Cậu đang bị Phó Tầm giữ chặt, chẳng lẽ lại phá hỏng kịch bản vốn định sẵn?
Vốn dĩ “Thịnh Yêu” nguyên bản phải ở yên trong căn cứ, nhưng cậu lại xuất hiện tại nhà xưởng bỏ hoang này.
Trong lúc đầu óc rối bời, Thịnh Yêu nhìn sâu vào đôi mắt đen kia và nhận ra một điều gì đó không đúng.
Đôi mắt của Phó Tầm...
Hình như có chút đỏ.
[ Yên tâm đi ký chủ. Anh ta trúng một loại độc hóa học, giác quan tạm thời suy yếu. Anh ta không nhớ được mặt mũi hay giọng nói của cậu đâu. Phải mất vài tiếng mới hồi phục được. ]
Thịnh Yêu thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy, chỉ cần chờ qua giai đoạn này, rời khỏi đây, Phó Tầm sẽ không biết cậu là người đã cứu hắn.
Cậu vừa nghĩ, vừa cảm nhận bàn tay trên eo mình siết chặt hơn.
“Đau… anh dùng sức quá.” Thịnh Yêu yếu ớt nói, giọng đầy đáng thương.
Phó Tầm bỗng nhớ lại khoảnh khắc cậu áp sát vào ngực hắn, cảm nhận hơi ấm mềm mại của cơ thể cậu.
Trong chớp mắt, bàn tay hắn nới lỏng lực, đôi mắt khép lại như muốn lấy lại chút lý trí.
“Cảm ơn.” Phó Tầm khàn giọng nói.
Đây chính là những gì đã chữa lành tinh thần cho Thịnh Yêu trước đó.
Phó Tầm nói xong liền xoay người, dường như muốn bước về phía đàn zombie.
Thịnh Yêu sững sờ nhìn hắn, nhất thời quên cả sợ hãi: “Anh muốn đi đâu? Bên đó rất nhiều quái vật, mau trốn đi…”
“Không liên quan đến cậu.” Giọng Phó Tầm lạnh lùng, cắt ngang lời cậu. “Muốn sống thì tránh xa tôi ra.”
Thịnh Yêu chết đứng tại chỗ.
Bóng lưng thẳng tắp của Phó Tầm dần khuất xa, giống như hạt cát trôi qua kẽ tay, một người đã trải qua quá nhiều lần cận kề cái chết, đầy lạnh lùng và tàn nhẫn.
Bỗng nhiên, Thịnh Yêu có một dự cảm, nếu để Phó Tầm đi lần này, có lẽ sau này họ sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại nữa.
“Đứng lại!” Cậu cố lấy dũng khí, giọng nói run rẩy, yếu ớt.
Phó Tầm tất nhiên không dừng lại.
Không ngờ, chỉ vài giây sau, thiếu niên mảnh khảnh lại bất ngờ ôm chặt lấy hắn từ phía sau: “Mạng của anh là tôi cứu. Tôi không để anh đi đâu.”
Phó Tầm khựng lại.
Hắn đã quen sống một mình, mọi quyết định đều không bao giờ thay đổi. Đây là lần đầu tiên có người dám ngăn cản hắn như thế.
Giọng nói yếu ớt của cậu thiếu niên như một lời nức nở nghẹn ngào, vừa mềm mại vừa mỏng manh, giống như sợ hãi và bị ức hϊếp. Cơ thể cậu còn thơm tho, mềm mại.
Khi mất máu và dần lấy lại ý thức, hắn nhớ thiếu niên này đã vô tình tiếp cận hắn, băng bó vết thương cho hắn, mang theo một chút hương thơm lạ…