Pháo Hôi Ngoan Mềm Bị Đám Vai Chính Yêu Chiều

Thế giới 1: Mạt thế - Chương 8

Nhưng khi quay lại, cậu kinh hoàng phát hiện –

Phó Tầm không thấy đâu nữa.

Mặt đất vẫn còn vương vài vết máu.

Hình như hắn đã bị zombie kéo đi rồi.

Thịnh Yêu đứng sững tại chỗ vài giây. Trong đầu cậu nhanh chóng hiện lên các chi tiết của cốt truyện: Phó Tầm đã thất bại năm lần trước đây, đều không thoát khỏi đàn zombie này.

Chẳng lẽ... cho dù cậu tham gia cũng không thể thay đổi kết cục này sao?

Đôi mắt Thịnh Yêu khẽ run lên, cậu nhìn về phía bóng tối mịt mù.

Cậu vốn đã nhát gan. Bây giờ, với thân phận thỏ tai cụp, ngay cả lúc đi tìm thuốc trong tầng hầm trước đó, cậu cũng không ngừng run rẩy. Còn giờ đây, từng sợi lông tơ trên cơ thể cậu đều dựng đứng.

Nhưng cậu không lùi bước.

Dù Phó Tầm đang bị bầy zombie vây công, cậu vẫn phải cứu hắn.

Thịnh Yêu chuẩn bị bước đi...

Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau vươn tới, ôm lấy eo cậu.

“A—”

Tiếng kinh hô còn chưa kịp bật ra, môi cậu đã bị bịt chặt. Thịnh Yêu sững sờ vài giây, đầu óc như ngừng hoạt động.

Bản năng thúc đẩy cậu giãy giụa, nhưng chóp mũi lại bất ngờ bị một mùi máu tươi đậm đặc tràn vào, kèm theo hơi thở lạnh lẽo, quen thuộc mà xa lạ.

Một cảm giác kỳ lạ khiến cậu bỗng nhiên bình tĩnh.

Thế nhưng, khi sự căng thẳng đổ ập xuống như cơn sóng lớn, sống lưng Thịnh Yêu run rẩy không kiểm soát.

Một bàn tay rắn chắc trong bộ quân trang đặt lên vai cậu, động tác mang theo chút đau đớn.

Thịnh Yêu không nhịn được khẽ nấc, sau đó cảm giác cằm mình bị một ngón tay lạnh băng, thon dài nâng lên.

Một giọng nói trầm thấp, hơi khàn vang lên bên tai cậu: “Đừng kêu.”

Là… Phó Tầm.

Hắn đã... tỉnh lại?

Ở khoảng cách hơn trăm mét, những tiếng động đáng sợ của lũ quái vật ẩn nấp vang lên rợn người, âm trầm và đầy khủng bố.

Bên tai là hơi thở nóng hổi của Phó Tầm xen lẫn mùi máu tươi. Cánh tay đang giữ eo Thịnh Yêu rất chắc chắn, cảm giác áp bức mạnh mẽ như muốn xâm chiếm hoàn toàn.

Thịnh Yêu không kìm được, lưng cậu run lên, tê dại.

Cơ thể dường như không còn sức, bất giác mềm nhũn.

Ngước mắt lên, cậu đối diện với đôi con ngươi đen nhánh, sâu thẳm như vực sâu.

Cảm giác quen thuộc thoáng lướt qua.

Ánh mắt Phó Tầm đầy áp lực, tựa như đang giữ lấy một con bướm hiếm hoi vừa xuất hiện trong vòng luẩn quẩn của hắn.

“063.” Thịnh Yêu run rẩy gọi: “Phó Tầm... sao anh ta lại tỉnh dậy?”

063 đáp: [ Tôi vừa kiểm tra, có lẽ do tin tức tố của cậu rò rỉ, đánh thức anh ta. ]

Thịnh Yêu: “…”

Ôi trời.

Vậy bây giờ phải làm sao đây?