Quan Dũng Sơn vẻ mặt mỉa mai, công khai đem những tâm tư thầm kín mà Vệ Độ Ảnh giấu giếm phơi bày ra.
"Rầm!" một tiếng va chạm mạnh đến mức khiến người ta ê răng.
Vệ Độ Ảnh hung hăng cho Quan Dũng Sơn một đấm.
Quan Dũng Sơn bị đánh lệch đầu, mất mấy giây mới nhổ ra một ngụm máu, trong đó còn lẫn mấy mảnh răng vỡ.
"Hay lắm Vệ Độ Ảnh, tao thật sự đã coi thường mày rồi." Quan Dũng Sơn cười đến dữ tợn, nhe ra hàm răng đầy máu, "Hôm nay tao sẽ ở trước mặt người mày thích, từng chút từng chút một nghiền nát xương cốt của mày, giẫm mày dưới chân."
"Mày chỉ biết nói mấy lời vô nghĩa này thôi sao?" Vệ Độ Ảnh lại tấn công.
Hai người đánh nhau thành một đoàn, đấm nào đấm nấy đều chạm vào da thịt.
Quan Dũng Sơn miệng cũng không nhàn rỗi, ra sức chế nhạo: "Vừa đến mạt thế, mày liền như một con chó, mắt lom lom chạy đến cứu cô ta. Để tao xem xem mày nhận được cái gì? Cái gì cũng không có! Mày cho rằng cô ta sẽ để ý đến mày sao? Mày cũng xứng, Vệ Độ Ảnh!"
"Mày sợ mình bị nhiễm bệnh biến dị sẽ làm tổn thương đến cô ta, cô ta có biết nỗi khổ tâm của mày không? Con cún nhỏ đáng thương của chúng ta thật là không cầu hồi đáp mà!"
"Mày cho rằng Bùi Tinh Hằng chết rồi liền đến lượt mày? Mày chính là một tên hèn nhát, phế vật, ngay cả ghen cũng không biết, đồ ngu xuẩn! Cố Túng, cái tên khốn kiếp kia còn có gan hơn mày một chút, ánh mắt anh ta nhìn Khương Dĩ Nha không trong sạch, mày nên móc mắt anh ta ra."
"Nói chuyện đi Vệ Độ Ảnh, không phản bác sao?"
Vệ Độ Ảnh không nói thêm câu nào nữa.
Cho dù bị đánh văng ra bao nhiêu lần, cậu ta đều sẽ chống đỡ cơ thể đứng dậy lần nữa, loạng choạng chắn trước mặt Khương Dĩ Nha, không màng đến việc trên người mình lại có thêm bao nhiêu vết thương thê thảm.
Lại một lần nữa hất cậu ta ra, đáy lòng Quan Dũng Sơn có chút sợ hãi.
Hắn ta sờ vào vết thương mới đang rỉ máu trên cổ do bị cậu ta cào, quyết định giải quyết triệt để Vệ Độ Ảnh.
"Có một điểm tao nói sai, mẹ kiếp mày không phải chó, mày là con sói biết cắn người." Quan Dũng Sơn một tay bóp cổ Vệ Độ Ảnh, định bóp nát xương cổ cậu ta.
Vệ Độ Ảnh mặt đỏ bừng, cảm giác ngạt thở ập đến, tất cả giác quan bị tước đoạt, ánh mắt mỉa mai của Quan Dũng Sơn vẫn chói mắt.
Đến chết mày cũng không dám nhìn Khương Dĩ Nha thêm một cái.
Đồ hèn nhát.
"Bụp!"
Ngay giây phút Vệ Độ Ảnh sắp tắt thở, nội bộ hai mắt Quan Dũng Sơn đột nhiên nổ tung thành hai đóa hoa máu.
Vài giây sau, hắn ta mềm nhũn đổ ập sang một bên.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, đám người quản lý nhà ăn theo sát phía sau cũng nghe thấy trong đầu có tiếng gì đó nổ tung.
"Bụp! Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!"
Đám người kia giống như bị rút mất linh hồn, đổ rạp xuống đất.
Hai người còn lại vẫn đứng, cũng đã trở nên điên điên khùng khùng, há miệng chảy nước dãi, hoàn toàn ngây ngốc.
Trong nhà ăn lại trở nên yên tĩnh.
Tiếng ho khan kéo lại suy nghĩ của mọi người.
Những người còn lại từ từ nhìn về phía Cố Túng.
Anh ta ôm ngực, chậm rãi bò dậy từ dưới đất, máu từ khóe mắt chảy xuống nhuộm đỏ nửa bên mặt, như quỷ mị tu la.
Vào thời khắc mấu chốt vừa rồi, Cố Túng đã thức tỉnh dị năng hệ tinh thần, gϊếŧ chết Quan Dũng Sơn và những người khác.
"Mọi người thu dọn một chút khụ khụ... chăm sóc tốt cho những người khác." Cố Túng nói xong liền đi đến bên cạnh Vệ Độ Ảnh, nhìn cậu ta như chó chết nằm trên mặt đất, "Còn sống không?"
Vệ Độ Ảnh loạng choạng bò dậy, không thèm để ý đến Cố Túng, đi đến cách đó không xa, khom lưng nhặt con dao Thụy Sĩ dính máu lên, lại loạng choạng đi về.
Toàn bộ quá trình khiến Cố Túng hoài nghi cậu ta giây tiếp theo sẽ ngất đi, nhưng cậu ta lại không ngất.
Cuối cùng Vệ Độ Ảnh dừng lại trước mặt Khương Dĩ Nha, chậm rãi đưa tay ra.
Khương Dĩ Nha ngơ ngác nhìn cậu ta, trong mắt còn ngấn lệ chưa kịp rơi xuống.
Trong đôi mắt xinh đẹp này có rất nhiều cảm xúc, nhưng duy nhất không có sợ hãi.
Vệ Độ Ảnh đem con dao Thụy Sĩ đã được ủ ấm bởi nhiệt độ cơ thể mình đặt vào lòng bàn tay cô: "Vừa rồi... rất lợi hại."
Quan Dũng Sơn có một điểm không nói sai.
Sói là có dã tâm, cậu ta muốn quang minh chính đại nhìn cô.
Khương Dĩ Nha đỡ Vệ Độ Ảnh tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, vội vàng quay người đi lục túi cứu thương.