Ta Bị Các Đại Lão Ở Mạt Thế Tranh Giành [Mạt Thế]

Chương 35

Chính vào lúc này, Cố Túng ra tay.

Anh ta không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh bệ cửa sổ, một đao cắt vào mắt cá chân của Quan Dũng Sơn, cắt đứt gân chân của hắn ta.

Quan Dũng Sơn đau đớn kêu thảm thiết, ngã xuống đất, đồng thời túm lấy Cố Túng.

Hai người trong nháy mắt vật lộn với nhau.

Nếu Cố Túng không bị sốt, có lẽ còn có một hai phần thắng, nhưng vào khoảnh khắc Quan Dũng Sơn chạm vào anh ta, liền biết tất cả những gì anh ta thể hiện ra đều là đang gồng mình chống đỡ.

Cố Túng ngã văng ra ngoài, sống lưng đập gãy mặt bàn, tròng kính vỡ một góc.

Cơn đau dữ dội trên cơ thể và tác dụng phụ do sốt cao mang lại giằng xé cơ thể, khiến anh ta trở nên chậm chạp.

Cho đến khi máu tươi chảy vào trong mắt, anh ta mới chậm rãi chớp mắt một cái, cố gắng dùng cách này để kí©ɧ ŧɧí©ɧ bộ não đang tê liệt của mình.

Quan Dũng Sơn trước tiên đứng dậy từ dưới đất, hắn ta kéo lê một chân bị thương, từ từ tiến về phía Cố Túng, vẻ mặt điên cuồng: "Hóa ra mày cũng bị nhiễm bệnh rồi ha ha ha ha! Ông trời cũng đứng về phía tao!"

Hắn ta muốn gϊếŧ chết Cố Túng!

Không không không, phải để Cố Túng quỳ xuống trước mặt hắn cầu xin hắn tha mạng!

"Mày lúc trước giở trò với tao có phải rất đắc ý không? Không ngờ có một ngày sẽ rơi vào tay tao phải không?" Quan Dũng Sơn từng bước áp sát, tham lam tận hưởng kɧoáı ©ảʍ khi giẫm Cố Túng dưới chân.

Cũng căn bản không chú ý tới phía sau mình, một người đang từ từ đứng dậy.

Thế giới quan của Khương Dĩ Nha trong vài phút ngắn ngủi bị phá vỡ rồi lại thiết lập lại.

Cô trước nay chưa từng sợ hãi như vậy, không thể chi phối cơ thể của mình, cảm giác linh hồn đều đang run rẩy.

Tuy nhiên, sau khi sợ hãi đến cực điểm, bộ não hỗn loạn sẽ đi trước một bước, bắt đầu trở nên rõ ràng.

Một khi Cố Túng chết, người tiếp theo sẽ đến lượt cô.

Suy nghĩ của Khương Dĩ Nha rất đơn giản.

Cô cần Cố Túng sống.

Vậy làm thế nào Cố Túng mới có thể sống sót?

Con dao Thụy Sĩ lạnh lẽo trong lòng bàn tay đã cho Khương Dĩ Nha đáp án.

Tứ chi rỉ sét lại lần nữa được vận động, cô khó khăn bò dậy từ dưới đất, mỗi một bước đều giống như đứa trẻ đang chập chững tập đi.

May mà Quan Dũng Sơn ở rất gần cô.

Không ai chú ý đến động tác của Khương Dĩ Nha, giống như không ai cảm thấy cô sẽ tạo ra uy hϊếp.

Chỉ có Cố Túng đang đối mặt với Quan Dũng Sơn là nhìn thấy.

Từng giọt nước mắt lớn không thể khống chế được từ hốc mắt thiếu nữ lăn xuống, cô khóc không thành tiếng, trong mắt tràn đầy sợ hãi, nhưng tay cầm dao lại vô cùng quyết tuyệt.

Trong khoảnh khắc con dao đâm xuống, giống như một đóa hoa diễm lệ nở rộ trên mảnh đất khô héo mục nát.

Tim đập đột nhiên mất kiểm soát.

Cố Túng biết mình đã trở thành tù nhân của người con gái có sức sống mãnh liệt kia.

"Phập!"

Lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt.

Quan Dũng Sơn trong khoảnh khắc cuối cùng đã nhận ra sự khác thường, hơi nghiêng người sang một bên.

Con dao quân dụng không thể đâm vào động mạch chủ của hắn ta, mà đâm vào phần cơ dưới cổ sau.

Quan Dũng Sơn từ từ quay đầu lại, xương cổ chuyển động phát ra âm thanh ken két rợn người.

Hai mắt hắn ta đỏ ngầu, đã nổi cơn thịnh nộ.

Giờ phút này, hắn ta nhìn Khương Dĩ Nha ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống cô!

Quan Dũng Sơn buông Cố Túng ra, đi về phía cô.

Khương Dĩ Nha dường như nghe thấy tiếng chuông báo tử vang lên.

Ngay khi cô sắp bị tóm lấy, một bóng đen từ bên cạnh lao tới, hung hăng quật Quan Dũng Sơn xuống đất.

Ở phía bên kia, Cố Túng nhặt một mảnh kính vỡ, đâm vào thắt lưng sau của Quan Dũng Sơn.

Quan Dũng Sơn nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết, đồng thời cũng hoàn toàn bị chọc giận.

Mặc dù đã bị thương nặng, nhưng hắn ta vẫn có sức lực hất văng Vệ Độ Ảnh ra, sau đó trở mình, hung hăng đạp mấy đạp lên người Cố Túng.

Đây chính là sự chênh lệch giữa dị năng giả và người thường.

Quan Dũng Sơn cúi đầu khạc nhổ một ngụm nước bọt, giẫm lên vết máu từng bước đi về phía Vệ Độ Ảnh: "Vệ Độ Ảnh, mày lại ra vẻ anh hùng đấy à."

Hắn ta đã tức đến nổ phổi.

Mấy lần liền có người phá hỏng chuyện tốt của hắn ta.

"Rõ ràng thích Khương Dĩ Nha đến chết đi được, lại đến cả rắm cũng không dám thả một cái. Mày nói xem trước mạt thế, cô ta có biết có một người như mày tồn tại không?"