Anh ta và mấy miếng cơm to mà không buồn nói chuyện, cứ như thể ăn chậm một chút thì sẽ bị cướp mất đồ ăn vậy.
Đợi đến khi Hoa Quyển bưng Oden đến trước mặt anh ta thì anh ta đã ăn hết một bát cơm.
“Cơm có thể thêm đấy, chỉ cần hai văn tiền một bát thôi.”
Nhìn thấy trên bàn của Ngô Thanh vẫn còn thừa lại rất nhiều thức ăn, Hoa Quyển quan tâm đề nghị.
“Cho ta thêm cơm!”
Bánh bao ngoài phố cũng bán hai văn tiền một cái, thịt còn ít đến đáng thương, vỏ ngoài cũng không ngon, dưới sự so sánh, đương nhiên vẫn là cơm trắng thơm phưng phức càng ngon hơn rồi!
Ngô Thanh lại nhìn về phía Oden, Hoa Quyển lấy một xiên hoa lan khô và một xiên củ cải trắng cho anh ta, còn kèm thêm một bát canh đầy ắp nữa.
Khác với hạt dẻ hầm gà, vị của Oden không mãnh liệt đến thế, nước dùng có thêm gia vị nấu canh đậm đà còn nổi lên một tầng dầu nhẹ bên trên.
Hoa lan khô và củ cải hút đầy nước canh, cắn một miếng là nước bắn ra, khỏi phải nói đã đời bao nhiêu.
Ngô Thanh ăn liền ba bát cơm, vét hết sạch đĩa hạt dẻ hầm gà, cuối cùng còn một hơi húp hết sạch bát canh Oden, anh ta ngồi thừ người trên ghế với vẻ thỏa mãn, xoa cái bụng mình rồi ợ một cái.
“Ngon quá đi mất, đồ ăn ở quán ngươi thật sự quá ngon!”
Anh ta nhìn Hoa Quyển trắng trẻo và ăn mặc kỳ quái, đột nhiên lại nhảy ra một suy nghĩ: Chắc chắn mình đã bước nhầm vào địa giới của tiên gia, gặp được tiên nữ hạ phàm rồi, đây cũng không phải thức ăn nhân gian cho nên mới ngon như thế.
Anh ta móc 38 văn tiền ra rồi cúi đầu với vẻ thành kính, hai tay dâng tiền cho Hoa Quyển: “Xin tiên nữ tỷ tỷ vui lòng nhận cho.”
Hoa Quyển há hốc mồm, không nhịn được mà cười: “Anh nói gì thế? Tôi không phải tiên nữ, tôi là người thôi!”
Ngô Thanh nói cực kỳ nhanh, vội bảo: “Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi sẽ giữ bí mật cho tiên nữ.”
Su đó một tay anh ta vỗ ngực, gật mạnh đầu.
...
Cuối cùng Hoa Quyển cũng thích ứng được với môi trường, cho dù dưới tầng có ồn ào náo nhiệt thì cô vẫn có thể ngủ đến khi thức dậy tự nhiên.
Ban ngày không có việc gì cả nên cô dứt khoát cầm tiền đồng, bắt xe đi vào thành phố.
Cô tìm được một quán đồ cổ trông khá có khí thế. Ông chủ quán này thực tế hơn người ở huyện kia một chút, đối phương ra giá ba nghìn tệ một miếng tiền đồng, mua lại cả 38 đồng tiền kia.
Lần này được 114000 vào tài khoản. Lần trước mua máy làm Oden và tủ cấp đông tốn hết 1500 tệ, cho nên bây giờ Hoa Quyển vẫn còn khoảng mười hai vạn bốn nghìn nữa.