Cô mở cửa ra, bên ngoài tối đen như mực, mọi âm thanh đều dừng lại, gió núi cuốn theo mùi bùn đất ẩm phả thẳng tới.
Đợi đến rất muộn mà Hoa Quyển vẫn không đợi được ông chú kia.
Có lẽ hôm nay ông chú không cần vào trong thành bán rau nữa chăng?
Lúc này, cửa bị đẩy ra, một người tráng niên ăn vận giống thợ săn đi vào trong.
“Ế, quán này mở cửa rồi?”
Người đàn ông nay vác một bó củi đằng sau, bên hông treo hai con gà rừng.
“Chào anh, xin hỏi anh có muốn ăn gì không? Hôm nay trong tiệm có viên và hạt dẻ hầm gà.”
Lần đầu tiên Hoa Quyển chủ động tiếp đón khách hàng: “Gà hầm thêm cơm là ba mươi văn tiền một suất, viên chay một văn tiền một xiên, viên mặn là hai văn tiền một xiên.”
Hôm nay Ngô Thanh vào thành bán con mồi săn được, lúc trở về trời đã tối đen. Anh ta đã đi trên con đường này rất nhiều lần rồi nhưng đến mấy hôm trước mới phát hiện ra chỗ này đã mở một quán mới, nhưng ban ngày cứ đóng chặt cửa lớn, đến tận tối lại mở cửa.
Cách từ rất xa đã ngửi thấy mùi thức ăn từ trong quán, đến cửa, chân lại không chịu sự khống chế mà đi vào đây.
Ngô Thanh nghe bảng giá mà Hoa Quyển báo, trong lòng nghĩ không đắt, vừa vặn hôm nay đã bán được không ít đồ, có thể ăn no một bữa.
Anh ta tìm một chỗ để ngồi xuống: “Được, vậy cho ta một suất gà hầm, thêm hai xiên viên chay nữa, có rượu không?”
“Xin lỗi, quán nhỏ vừa mới khai trương nên vẫn chưa có rượu!”
Hoa Quyển múc một đĩa gà hầm từ trong nồi đất ra, lại xới thêm một bát cơm to nữa mới bưng ra cho Ngô Thanh.
Ngô Thanh lại bị cơm gạo trắng làm cho kinh ngạc, trên gương mặt ngăm đen của anh ta là hai con mắt trợn tròn xoe.
Lẽ nào... đây chính là cơm trắng?
Trong quán lương cũng bán loại gạo này nhưng những người nghèo khó như bạn họ làm sao có thể mua được chứ?
Bình thường bọn họ đều trộn một ít hạt dẻ với gạo kê vào với nhau, không dễ nuốt nhưng nếu thêm nhiều nước một chút, vừa nhai vừa nuốt, tóm lại vẫn có thể lấp đầy bụng được.
Mà bát cơm trước mặt lại hạt nào ra hạt nấy, sáng bóng lấp lánh, không cần phải sáp lại gần vẫn có thể ngửi được mùi thơm nồng nàn đó.
Anh ta cầm đũa lên xới một miếng cơm, chậm rãi bỏ vào miệng.
Đúng rồi, chính là cái vị trong tưởng tượng ấy, thậm chí còn thơm và ngọt hơn cả tưởng tượng của anh ta.
Là khẩu vị cực kỳ mềm dẻo, vào miệng chỉ có mùi gạo thơm thuần, sau khi nhai nhẹ vài cái, răng và lưỡi đều được vị ngọt đó bao phủ.
Chỉ ăn mỗi cơm trắng thôi đã có thể ăn tận năm bát rồi!
Ngô Thanh lại nhìn đĩa hạt dẻ hầm gà trên bàn, nước canh màu đỏ nâu đã đủ cám dỗ người lắm rồi, càng đừng nói đến miếng thịt gà và hạt dẻ đã quyện đầy hương vị kia.