Con Gái Sếp Tổng Và Osin Cấp Cao

Chương 13

Chương 13: AI LÀ NGƯỜI QUAN TRỌNG NHẤT
Em không biết mình làm như vậy đúng hay sai, chỉ biết mình dám nói lên suy nghĩ, tình cảm thực của mình. Nên em cũng không cảm thấy cắn rức lương tâm nhiều lắm, chỉ hơi lo lắng cho bé T* thôi. Em đứng bên ngoài gõ một hồi lâu, không thấy bé T*, tính quay về thì bé T* bước ra gọi ngược lại.

- Bé T*: anh vào đây?

- Em: không được khóc nữa nhé.

- Bé T*: không nói không rằng gì hết*

- Em: hứa không khóc thì anh mới dám vào.

- Bé T*: gật đầu.

Em vào tới phòng. Bé T* mang băng bông thuốc ra lau sơ vết thương cho em. Không biết là T* đang cố tình làm em đau, hay do vết thương đau thiệt, nhưng em rát lắm luôn. Nhưng nhìn ánh mắt tập trung, đăm chiu của nhỏ, em thấy ớn ớn, nên cũng không dám kêu ca gì. (Mà công nhận thằng D* đánh ác thiệt, đánh rách cả mặt em, đau kinh khủng)

Ánh mắt lúc này của T* nhìn có chút gì đó buồn, nghiêm túc, nghiêm nghị. Và có vẻ đầu óc để đâu đâu chứu không tập trung lau sơ vết thương cho em. Em thấy T* im lặng, em cũng không lên tiếng. rồi như để phá tan bầu không khí im lặng ấy, T* hỏi:

- T*: Anh đau lắm không?

- Em: cũng chút chút, chắc không sao đâu.

- T*: sao anh liều quá vậy?.

- Em: tại nó dám xúc phạm.... em không dám nhắc tới tên nhỏ.

- T*: uhm, em hiểu rồi.

- Em: uhm.

Trong suốt cuộc trò chuyện, nhỏ vẫn giữ sắc mặt lạnh như tiền ấy. không cảm xúc.

- T*: thế người bị xúc phạm là em, anh có hành động như vậy không?

- Em: nếu ai là người thân, quan trọng và ý nghĩa trong cuộc đời anh, anh đều hành động như vậy hết.

- T*: vậy chị ấy (đang nhắc tới nhỏ) là người quan trọng trong cuộc sống của anh.

- Em. Uhm.

- T*: thế em có quan trọng với anh không?

- Em:... cũng quan trọng...sơ sơ.

- T*: thế nếu bây giờ em nói em yêu anh, liệu anh có tin không?

Em bị bất ngờ. và hơi bị choáng sau vài giây. Nhưng nhìn kĩ thì chắc là T* bị say thiệt. Em không tin việc nhỏ thích em, chứ chưa nói gì đến việc yêu. Chắc là T* say, T* say thiệt. Em thấy T* bắt đầu mắt lim dim, rồi tựa hẳn lên vai em ngủ một giấc ngon lành. Vậy là T* say thiệt. em thấy nhẹ nhõm trong lòng. Lần đầu tiên được ngắm nhìn con gái ngủ, cảm giác cũng lạ lạ, thích thú. Ngắm T* ngủ, cảm giác cảm thấy nhẹ nhàng.

Em bế T* vào trong phòng, đặt lên giường, lau sơ tay chân, lau mặt, thả T* lên giường ngủ. Em ngồi ngắm theo dõi tình trạng của T* một lúc rồi đứng dậy đi về, một phần vì buồn ngủ và mệt, tối giờ chưa ăn được gì.

- T*: em cảm ơn anh ngen.

- Em: em chưa ngủ hả?

- T*: uhm, à, lúc nãy em không có say đâu.

- Em: em say rồi, đi ngủ đi.

Rồi em tạm biệt nhỏ ra về. Trước lúc em đi về, nhỏ có níu tay em lại, rồi cảm ơn em lần nữa. Chia tay đơn giản như vậy thôi. À, mà tay nhỏ dùng nước hoa gì mà thơm lắm, thơm khó tả. ^^

Rồi cũng trôi qua ngày đáng quên ấy. Sáng hôm sau, em đi làm bình thường. Với tâm trạng cũng khá vui. Mà thực ra lúc mới ban sáng cũng không vui lắm, nhưng khoảng trưa trưa, sếp có thông báo là khoảng 2 tuần nữa sẽ đi Thái công tác 1 tuần. Thú thật là cảm giác vui sướиɠ và hạnh phúc, cảm giác như trẻ con sắp nhận được quà vậy. Và món quà quý nhất của em chính là nhỏ. Cảm giác chuẩn bị được gặp nhỏ, nôn nao khó tả.

(Mặc dù đi Bangkok không biết bao nhiêu lần, nhưng em vẫn thấy thích, và đặc biệt lần này, càng thích hơn nữa, sau bao nhiêu ngày xa cách, lại có cơ hội được gặp nhỏ, Bangkok thực ra nó cũng giống như Sài Gòn của mình thôi, chứ không khác nhiều lắm, chỉ khác là bên đó nhiều tòa nhà cao chọc trời hơn, nhiều trung tâm mua sắm hơn, có tàu điện trên không và tàu điện ngầm. Nhưng nếu được chọn, em vẫn thích sống ở Saigon hơn)

Đang trong tâm trạng lâng lâng vui sướиɠ thì em nhận được tin nhắn từ số lạ. 0909******. "ank K* pkải khôg? Cho em xjn lỗj chjện tốj hôm qua nké" (vietsub: anh K* phải không? Cho em xin lỗi chuyện tối hôm qua nhé") Thú thực là em rất ghét tụi trẻ bây giờ dùng teen code, em là em chỉ muốn đập cuốn tiếng Việt lớp 1 vào tụi này, em nhìn mà ngứa mắt không chịu được. Nên cũng không quan tâm cho lắm!

Nghĩ là nhầm số nên cũng không nhắn tin hay điện thoại lại. Một lúc sau thì tiếp tục 1 tin nhắn thứ 2 gửi tới. "em H*, bạn củ@ T* nè, em xjn lỗj ank ckiện tốj qua nké" (vietsub: em H*, bạn của T* nè, em xin lỗi anh chuyện tối hôm qua nhé*)

THÚ THẬT LÀ EM RẤT GHÉT TỤI TRẺ VIẾT TEEN CODE, NHÌN NGỨA CẢ MẮT.

Lúc này thì em mới biết là H*, chủ nhân bữa tiệc sinh nhật tối hôm qua, nên em nhắn tin trả lời, nhìn ngứa gan, ngứa mắt, nên em nhắn tin trả lời thì chính xác hơn.

"Xin lỗi, ai vậy, làm ơn nói tiếng Việt đi, chứ anh không hiểu bên ấy đang nói cái gì"

Thấy không hồi âm, nên em nghĩ là chắc H* giận em rồi, ai ngờ ẻm nhắn lại tỉnh queo.

"A khó tính quá, mau già lắm à, hè hè"

Thấy H* không để bụng, nên em cũng nhắn tin trả lời.

"uhm, anh khó tính lắm. à, còn vụ tối hôm qua, không sao đâu,"

"Nkưng em vẫn thấy có lỗi, để em chuộc lỗi nhé. "Thấy mà mắc cười, nhỏ đang cố sửa lại cách viết, mà cũng thấy hài hài.

"không sao, anh không nghĩ gì đâu. Chuyện nhỏ như con thỏ thôi mà."

"không được, để em chuộc lỗj, không thì em thấy áy náy lắm"

Và rồi H* hẹn em đi uống café để chuộc lỗi, và em cũng không quên điều kiện đi kèm, là rủ bé T* đi theo. Cũng muốn xem tình hình của bé T* thế nào, một công đôi việc.

Tối đó H* hẹn em ở quán café cũ trên đường D2 (Quán mà em và bé T* đã đi lần trước) hẹn nhau 7 giờ tối, tối đó tắm rửa sạch sẽ thơm tho, rồi đi thẳng tới quán, em tới sớm khoảng 15 phút, ngồi nghe nhạc, ngắm cảnh phố phường, ngắm đủ thứ, suy nghĩ tới viễn cảnh chuẩn bị được qua Thái, gặp nhỏ là thấy vui trong lòng rồi. Cảm giác lâng lâng khó tả.

- HÙ!!!

E giật bắn người, nhảy dựng lên, vô tình em đυ.ng phải miejnge (chính xác là môi) nhóc H*. T_T . Vậy mà nó xem như không có gì, em thì bối rối xin lỗi. Em lén nhìn bé T*, thì thấy ẻm đang quay mặt đi chỗ khác như không thấy gì.

- H*: HELLO ANH, đợi lâu chưa? Nhóc H* ríu rít hỏi.

- Em: Cũng mới tới thôi, em và T* mới tới hả? em gọi món đi. anh gọi cho anh và bé T* rồi.

- H*: Sao anh biết T* thích uống gì mà gọi?

- Em: thì biết chứ sao, em gọi món đi.

- H*: em ơi, cho thêm 1 phần giống như anh này đã gọi. Nó lém lỉnh gọi món.

Em nhìn bộ dạng của nó mà thấy mắc cười, y như con nít. Nhìn 2 người, bé T* và nhóc H*, chắc 2 đứa tuổi ngang ngang nhau, nhưng 1 đứa thì chững chạc, 1 đứa thì y như con nít không khác gì hết.

Suốt cả buổi, hình như em với bé T* chỉ làm nền cho nó (em thường gọi H* là "nó", quen rồi) cái miệng tíu tít không ngừng, nói như chim hót vậy. Và hình như là nó có một sở thích là thích troll người khác, và thích kể chuyện cười cho người khác nghe, em chỉ cần nghe tiếng nó nói, mỗi khi nó kể chuyện cười, là em muốn bể bụng bầu rồi.

Nhìn chung, nếu như mà để giải tỏa stress, căng thẳng thì cứ gặp con nhóc này, bảo đảm vui, không chán bao giờ. Nhưng cũng vì quá vô tư, hồn nhiên, nhí nhảnh mà đôi lúc cũng khiến người khác khó xử, không biết phải xử trí như thế nào.

Lúc uống café, chán chường, tám đủ thứ chuyện trên đời, từ kinh tế, chính trị show bitch... blab la, cũng hết chuyện, chia tay đi về. Lúc ra lấy xe, nó mới choàng vai em, cứ như là thân thiết hay quen lâu rồi vậy, choàng vai bá cổ em.

- Tạm biệt anh ngen.

- Ờ, tạm biệt.

Nó định đưa mỏ ra hun má em chào tạm biệt, nhưng em thấy ngại với bé T*, nên đưa tay ra, che miệng nó lại, đẩy ra xa.

Anh không có dễ dãi đâu. He he. Em lén lén nhìn dò la thử bé T có phản ứng gì không? Nhưng bé T* cứ vờ đi, ngó lơ chỗ khác. Em thấy tình hình không ổn. Không biết hôm đó, bé T* có say thiệt hay không? Nhưng mà em lén để ý suốt buổi tối ngày hôm nay, nhỏ cứ cố tình lơ lơ em.