Chương 12: SINH NHẬT ĐÁNG CHÁN
Và cuối cùng, gần như bị chốt hạ, kết thúc một ngày đầy cung bậc cảm xúc. Em nhận được tin nhắn gần như cùng một lúc (tin nhắn của nhỏ nhanh hơn 1 xíu thì phải)Nhỏ: "Chị không giận cậu đâu. Hãy làm những gì mà cậu cảm thấy đúng."
Bé T*: "Em biết là mình hơi vội vàng, nhưng những gì mà em đối xử với anh dều là cảm giác thật, em xin lỗi nếu như đã làm anh khó xử. Anh ngủ ngon, không cần phải nhắn tin lại đâu"
Em đọc xong cả 2 tin nhắn mà em cảm thấy mình thật khốn nạn. Mà xét cho cùng, cả 2 vẫn chưa là gì của em. Em cũng chưa là gì của nhỏ, 3 con người, 3 thái cực mỗi người đều có những suy nghĩ, những nỗi niềm mà không thể nói lên được.
Nhỏ, liệu nhỏ đã có thể quên được chàng trai kia chưa? Những gì mà em đối xử với nhỏ, liệu nhỏ có hiểu hay không? Hay em chỉ là người lấp nỗi niềm, lấp những khoảng trống, những nỗi niềm cô đơn, mỗi khi nhỏ không vui?
Bé T*: Liệu tình cảm em dành cho anh, đối xử cho anh là vì em dành tình cảm thật sự cho anh, hay chỉ là những tình cảm nhất thời? Nhằm xóa bỏ hay chỉ đơn thuần là để thay thế hình bóng người yêu cũ? Cả 2 con người này đều có điểm chung, chỉ xem em là người thay thế thôi phải không?
Mãi suy nghĩ theo những dòng cảm xúc ấy, em ngủ quên lúc nào không hay. Và trong cơn mơ, em mơ thấy về nhỏ...
Sáng hôm sau, em nhận được tin nhắn, nhỏ nhắn tin. "Bình thường mối quan hệ nhé ^^"
So good, cảm giác vui lạ lùng, hạnh phúc. Chỉ một hành động nhỏ, một dòng tin nhắn, đôi khi cũng khiến mình cảm thấy hạnh phúc. Nhưng em vẫn không hiểu "bình thường hóa" là bình thường như thế nào? Mối quan hệ của em và nhỏ sẽ là mối quan hệ thế nào đây. Thôi kệ, nhỏ không giận là vui rồi. Thời gian sẽ là câu trả lời tốt nhất.
Thời gian sau đó vẫn cứ trôi đi.
Em vẫn làm việc bình thường, nhỏ vẫn ở Thái, em vẫn ở Việt Nam. Bé T* thì vẫn làm việc của bé T*.
Em vẫn nhắn tin, điện thoại trò chuyện với nhỏ mỗi tuần. (Thi thoảng thì chat line, hoặc video call). Cảm giác nhớ nhung khi nói chuyện với người mình có tình cảm, nhưng phải thông qua màn hình, chỉ bắt gặp, nhìn thấy mặt người mình yêu qua màn hình, không hề khiến nỗi nhớ giảm đi, ngược lại, chỉ khiến mình có cảm giác muốn gặp, muốn nắm tay, muốn ôm người đó thật chặt thôi. (Chắc những ai yêu xa, thì đều có chung cảm nhận thôi)
Và mỗi tối nhắn tin, trò chuyện với em. Em để ý, nhỏ cười rất nhiều, và rất xinh. Là khoảnh khắc là những phút giây khiến em rất hạnh phúc.
Về phần bé T*, em vẫn cố gắng kìm nén, không liên lạc nhiều. Em không muốn có lỗi với nhỏ. Và chỉ thi thoảng mới gặp nhỏ. Và cũng duy trì một mối quan hệ tốt đẹp, đủ để không gây tổn thương cho nhau. Nhưng đôi khi mọi chuyện không thể diễn ra như mình nghĩ. Khoảng một tuần sau. Em nhận được cuộc gọi từ bé T*.
- Bé T*: Anh, em có chuyện muốn nhờ anh giúp được không?
- Em: chuyện gì vậy? em nói đi, nếu anh có thể giúp được.
- Bé T*: Anh hứa là phải giúp đi, thì em mới nói được.
- Em: Uhm, anh hứa.
- Bé T*: Tối nay sinh nhật H*, anh đi sinh nhật chung với em ngen.
Đúng 6 giờ rưỡi, em có mặt tại phòng của bé T*, đúng là con gái, đi tiệc có khác. Trang điểm sửa soạn gì mà lâu kinh khủng. Em tới lúc 7 giờ, chờ lâu quá, em nằm trên bộ sofa và đánh một giấc. Đang nằm thiu thiu ngủ. Một cảm giác nhột nhột trên trán. Em giậc mình thức dậy. Thì thấy bé T* đang ghé sát đầu em, hôn nhẹ lên trán em.
- Em: giật cả mình.
- Bé T*: Đồ nhát cáy, có vậy cũng giật mình.
- Em: anh đẹp trai chứ đâu có dễ dãi.
- Bé T*: gứm.
Lúc đó, em mới để ý là hôm nay, bé T* ăn vận, trang điểm lên, cũng xinh đẹp sεメy và quyến rũ không kém gì nhỏ. Chỉ có khác một điều, nhỏ sεメy, quyến rũ nhẹ nhàng hơn nhỏ. Là sao?? Sao lúc nào em cũng có sự so sánh với nhỏ. Em không hiểu nỗi em nữa. nhìn bé T*, em chỉ nhơ đến nhỏ mà thôi. CHỈ ĐƠN THUẦN LÀ NHÌN BÉ T* EM NHỚ ĐẾN NHỎ MÀ THÔI T_T
Hôm nay, bé T* mặc một bộ váy, áo ôm bó sát cơ thể. Tóc thả hai bên, nhìn rất quyến rũ, đôi môi được đánh màu cam, xong.
- Bé T*: Anh mang đôi giày này vào giúp em đi.
- Em: em tự mang đi.
- Bé T*: giờ anh mang hay không? Bắt đầu thút thít.
- Em: uhm, để anh mang. Em chỉ chịu thua nước mắt phụ nữ thôi.
Nhỏ ngồi lên ghế, em lôm khôm ngồi xuống đất lúi húi mang giày cho bé T*. Mặc váy thì ngắn, còn bắt em ngồi xuống mang giày nữa. bé T*, em muốn anh sống sao?? Em mang giày mà chỉ dám nhìn xuống đất, không dám ngửa mặt lên.
- Bé T*: hihi, nhìn anh mắc cười quá.
- Em: không chọc quê ngen. Nói nữa anh không mang cho à.
- Bé T*: bộ chân em đẹp lắm hả? sao nhìn nó quài vậy?
- Em. Mang giày không nhìn chân, giờ không cho anh nhìn chân thì anh nhìn cái gì??
- Bé T*: ờ ơ, nhìn đi.
Cảm giác lần đầu cầm chân con gái, em cầm mà tim em đập thình thịch. Cuối cùng cũng mang cho bé T* xong.
- Bé T*: cảm ơn anh ngen. Lúc nãy nhìn anh mắc cười quá, như gà mắc tóc vậy
- Em: kệ anh, em vui là anh vui rồi.
Lên xe đi ăn sinh nhật!!! Nhỏ cũng lại là cái tật cũ, thói quen không chịu sửa, cứ ngồi lên xe em là ngồi sát rạt, kê cái thứu mềm mềm vào lưng em, em nhottj không chịu nổi. nhưng cũng thinh thích.
Tới buổi sinh nhật tại 1 quán bar khu đường Trường Sơn gần công viên Lê Thị Riêng.
Và em cũng lường trước sẽ gặp những ai trong buổi sinh nhật hôm đó. Em đi chung với bé T* tới sinh nhật nhóc H* (sau này, em sẽ gọi H* là nhóc, như em vẫn thường gọi nó) và ở đây, em gặp thanh niên D*, tất nhiên là ở cùng, lúc nào cũng kè kè bên H*.
Vào tới quán bar, em và bé T*, gặp thanh niên D*, nhóc H* và đám bạn của bé H*. Ấn tượng đầu tiên của em về nhóc H*. Hôm nay, nhóc H* mặc một bộ váy cún cỡn, ăn mặc hở hang. Kiểu loại con gái mới lớn, kiểu tự cho là mình trưởng thành, lúc nào cũng muốn thể hiện, suy nghĩ và hành động cứ như là trẻ con vậy, vô tư hồn nhiên, không âu lo hay suy nghĩ gì ráo. Hiếm khi thấy nó buồn. Ấn tượng ban đầu không tốt lắm, được 7/10 điểm. So với nhỏ và bé T* thì nhỏ thua, nhưng với mặt bằng chung thì vẫn còn xinh chán.
Về phần buổi sinh nhật. Em không thích không khí lúc này xíu nào. Toàn đám choi choi, con cậu ấm cô chiêu vào đây học đòi ăn chơi đạp phá, uống rượu các thứ. Em đi dự sinh nhật với tư cách xe ôm cho bé T* thôi, chứ thực em không ham hố gì vào bar. Nên khi em tới nơi, chào hỏi xong. Em kiếm một góc ngồi nhắn tin, nói chuyện với nhỏ, chán rồi em chơi game.
Còn thanh niên kia thì vẫn cứ tiếp đám em út tụi con gái kia. Từ lúc vào tới giờ, em không nói chuyện với thanh niên D* kia, em xem như không quen, và cũng chả muốn nói chuyện. Nhìn mặt em không ưa nổi.
Còn bé T* thì ham vui, hòa chung với đám bạn, uống nhiều kinh khủng. Em thì chỉ mãi chơi điện tử với nói chuyện, nên cũng không để ý tới cuộc vui xung quanh.
- Anh không tới kia cho vui hả? Sinh nhật em mà.
Em nhìn ngược lên thì thấy chủ nhân vủa bữa tiệc, nhóc H*. Chắc lúc này cũng đã xỉn lắm rồi, mặt đỏ ửng hồng, thấy đứng còn không vững nữa rồi.
- Uhm, anh không thích ồn ào. Nên tới đây ngồi chơi xíu. Mà em xem uống ít thôi ngen. Uống nhiều quá, ói ra hết bây giờ.
Vừa nói xong dứt lời. Nỏ ói thẳng lên người em luôn, nó tưởng đây là chương trình ói theo yêu cầu trên chương trình radio vov giao thông hả? Em chưa biết xử thế nào thì thằng D* (bây giờ cho phép em gọi nó là thằng D*) tới nhìn nhìn em rồi đưa nó đi vào nhà vệ sinh.
Em cũng đi theo vào nhà vệ sinh. Làm vệ sinh rửa áo lại cho bớt mùi. Muốn chửi thề lắm rồi. Ở đây, em gặp thằng D* trong nhà vệ sinh. Nhóc D* lúc này thì hết biết gì rồi. xỉn quắp cần câu.
- Thằng D*: mày quen với L* hả? (nhỏ tên L, nhưng em hiếm khi gọi tên nhỏ, gọi nhỏ quen rồi)
- Em: mà có gì không? Sao tao phải nói với mày?
- Thằng D*: đm! Kiểu gì thì mày cũng chỉ là người đến sau thôi.
- Em: *không nói gì* chính xác hơn là chả thèm nói, không buồn mở miệng.
- Thằng D*: chắc mày cũng chỉ hưởng xái hàng cũ thôi. Có hay ho mẹ gì đâu.
- Em: mày nói cái gì? - Em nghe là thấy ngứa gan rồi.
- Thằng D*: mày cũng chỉ dùng lại hàng second hand thôi. NGHE RÕ CHƯA??
Em lao vào đập cho nó một cái. Rồi em và nó xông vào nhau. Tất nhiên, em bị nó cho ăn đập nhiều hơn, em không giỏi đánh nhau. Nhưng không có nghĩa là em hiền.
Em đánh nhau lần này là lần thứ 2 trong cuộc đời em. Lần đầu là lúc nhỏ, em đánh nhau với thằng cùng xóm, vì nó xúc phạm mẹ em. Và đây là lần thứu 2, em đánh nhau, vì nó dám xúc phạm nhỏ, người con gái quan trọng trong cuộc sống của em lúc này.
Em đánh thằng D* không phải vì em là người đến sau, hay đến trước gì hết. Vì đó là chuyện bình thường, nhưng em chỉ đánh nó vì nó dám xem thường nhỏ, nó xem nhỏ chỉ như một món hàng. Và em cũng không hề hối tiếc vì hôm đó đã đánh nhau.
Khi nghe tiếng ồn ào, tiếng đấm bốc nhau trong phòng về sinh. Bảo vệ quán bar lao vào can ngăn. Bé T* cũng chạy vào và ra sức can ngăn em. Lúc này nhóc H* cũng tỉnh. (chắc còn nữa tỉnh, nữa mê) lơ mơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rồi tựa đầu vào thành tường ngủ tiếp. (chả thấy ai như con này, như con nít vậy, vô tư, vô lo, vô nghĩ, ai làm gì mặc ai, nó buồn ngủ thì cứ ngủ)
Rồi xong xuôi mọi chuyện cũng được giải quyết ổn thỏa, em ra xe đưa bé T* về. Nhóc H* và thằng D* cũng lên xe đi về. Lúc về, nó còn nhìn theo em và bé T* nữa, kệ mợ nó, em không quan tâm. Em đèo bé T* lên xe, trên đường về, thấy mặt em hầm hầm, chắc cũng sợ sợ, nên không dám bắt chuyện. Cuối cùng cũng tới phòng bé T*.
- Em: Em lên phòng đi, anh về trước.
- Bé T*: sao lúc nãy anh lại đánh nhau vậy.
- Em: à, không có gì đâu. Chỉ có chút chuyện thôi.
- Bé T*: chuyện gì vậy?
- Em: em không cần biết đâu. Chuyện cá nhân anh.
- Bé T*: chuyện về chị L* (là nhỏ) đúng không? Lúc nãy anh D* nói cho em nghe hết rồi.
- Em: không trả lời.
- Bé T*: anh yêu chị L* đúng không?
- Em: uhm.
Lần đầu tiên em thú nhận tình cảm của mình cho người khác biết. Và cũng là lần đầu tiên, em dám nói lên tình cảm thật của mình cho người khác biết. Em nói xong, bé T* nước mắt bắt đầu rơi, nấc lên thành tiếng, và quay mặt đi bước thẳng vào phòng. Em vẫn một mình đứng đó, mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Em làm gì có lỗi sao?