Hai người đã hơn nửa tháng không gặp mặt. Chu Thừa Quyết nhân kỳ nghỉ đông tự đi du lịch, đạp xe trên đường cao tốc Tứ Xuyên Tây Tạng, đến gần khai giảng mới về. Cũng không biết có phải gặp chuyện gì trong chuyến đi không mà tối nay nhìn vẻ mặt hắn không được vui lắm.
Cậu không vội hỏi. Hai người từ nhỏ đã quen biết nhau, thân thiết đến nỗi không thể thân thiết hơn, Chu Thừa Quyết không phải là người giấu được tâm sự, cho dù bây giờ không nói thì qua vài hôm cũng nhịn không được. Sắp khai giảng rồi, hai người học cùng lớp, ngày nào cũng gặp nhau. Đợi một chút là sẽ biết thôi.
Một lát sau, Chu Thừa Quyết cũng vào rửa mặt. Hắn ngâm chân không cầu kỳ như cậu, cởi giày giẫm lên gạch lát nền phòng tắm, cầm vòi hoa sen xối thẳng vào chân, rửa xong lấy khăn lau một cái.
Chu Thừa Ngọc nhìn hắn, đá đôi dép bông của mình qua cho hắn.
Hắn đâu có chịu: "Thân thể này của cậu còn muốn chăm sóc tôi à? Tôi đi dép tông của cậu là được."
"Là để cậu đi lấy cho tôi thêm một đôi dép bông."
"..."
Chu Thừa Quyết nghiến răng: "Không cần. Cậu tự đi đi."
Ngược lại với Chu Thừa Ngọc, cả năm hiếm lắm hắn mới bị cảm một lần, giữa mùa đông mặc áo cộc tay bên trong áo lông vũ còn đổ mồ hôi, đi tìm chăn đông còn phải chọn loại mỏng.
Tủ quần áo được sắp xếp rất gọn gàng, trên cùng còn để một chiếc chăn nhỏ đã giặt rất cũ. Hắn nhìn thoáng cái đã nhận ra, là cái chăn dùng hồi mẫu giáo: "Cậu còn giữ cái này luôn à."
Bọn họ học cùng một trường mẫu giáo. Trường học yêu cầu ngủ trưa phải tự mang chăn nhỏ, chiếc chăn này của Chu Thừa Ngọc là mua chung với hắn, kiểu dáng giống hệt, nhưng chăn của hắn không biết đã vứt đi đâu từ lâu rồi.
Chu Thừa Ngọc ngâm chân xong hơi mệt, lười đáp lời hắn: "Nhanh lấy chăn ngủ đi."
"Ừ."
Chu Thừa Quyết lấy chăn bông định đắp, không hiểu sao lại đưa chiếc chăn nhỏ lên ngửi. Sợi bông cũ đã giặt mềm mại vẫn còn mùi hồi nhỏ, có mùi thơm ngọt ngào của xà phòng và sữa bột, vô cùng an ủi lòng người.
Bọn họ có thói quen chia ra ngủ hai đầu giường. Bây giờ vẫn còn quá sớm, nằm mãi không ngủ được, trong đầu hắn cứ nhớ lại chuyện hồi nhỏ.
Chuyện ở trường mẫu giáo hắn đều nhớ. Tay hắn không an phận, mỗi lần ngủ cùng đều thích sờ mặt Chu Thừa Ngọc, vừa véo tai vừa giật chăn khiến Chu Thừa Ngọc bị ám ảnh tâm lý, đến tận bây giờ vẫn không muốn ngủ cùng một đầu giường với hắn.
"Cậu có nhớ hồi đó ngủ trưa ở trường mẫu giáo không?" Im lặng một lúc, hắn mở lời trước.
"Muốn quên cũng khó. Cha mẹ cậu, còn cả cha mẹ tôi nữa, đã nói mấy trăm lần rồi."
Tiếng nói bực bội của Chu Thừa Ngọc vọng lại từ đầu bên kia, không thể nào nhớ lại được: "Cậu ngủ đè lên tôi, còn tè lên người tôi nữa."
Hắn cười khoái chí, để lộ hàm răng trắng: "Ai bảo tôi thích cậu chứ."
Hắn thích mùi hương trên người Chu Thừa Ngọc. Từ lúc còn nhỏ, cậu đã là một đứa trẻ sạch sẽ xinh đẹp, làn da vừa mềm vừa mát, đến mùa hè nằm cạnh cậu còn thoải mái hơn cả điều hòa. Hắn cũng mặt dày, cứ đến giờ ngủ trưa là xách gối chạy theo Chu Thừa Ngọc khắp trường mẫu giáo, còn chọc cho cậu khóc mấy lần.
Lúc đó cha mẹ hắn vẫn chưa ly hôn, nghe cô giáo mách tội nói hắn bắt nạt bạn học ở trường mẫu giáo, xách tai hắn lên rồi đánh cho một trận. Dù bị đánh nhưng hắn không hề để bụng, lần sau lại tiếp tục làm thế.
Người lớn biết cái gì chứ? Đây đâu phải bắt nạt, rõ ràng là tình anh em chí cốt đáng ca ngợi. Bằng không thì sao hắn không bao giờ đối xử như vậy với người khác.
Chu Thừa Ngọc lật người, đá chân hắn dưới chăn.
"Sao cậu vừa ngâm chân xong lại lạnh rồi?” Hắn quen thuộc nói: "Giơ chân ra tôi ủ ấm cho."
Chu Thừa Ngọc cũng không khách sáo, mu bàn chân áp thẳng vào, nhưng cậu sợ nhột, bị tay hắn nắm lấy thì bật cười: "Sao tay cậu nóng thế."
Chu Thừa Quyết lòng nóng như lửa, kéo chân cậu kẹp vào nơi có nhiệt độ cao hơn là giữa hai chân mình: "Ở đây ấm hơn."
Chiếc giường đơn chưa đầy một mét rưỡi vốn chỉ đủ cho hai người ngủ. Hắn cao to vạm vỡ, vừa nhấc chân lên, Chu Thừa Ngọc thiếu chút nữa bị hắn đẩy ra ngoài: "Đừng nhúc nhích, hở ra sẽ lạnh đấy."
"Lần sau sang phòng tôi ngủ, tôi bật điều hòa cho."
"Cũng không được, ra ngoài chênh lệch nhiệt độ lớn dễ bị cảm lạnh."
"Ha, đồ yếu đuối."
"Ha, đúng vậy, tôi đúng là rất dễ chết."
"..."
"Hôm nay cậu sao vậy." Chu Thừa Ngọc tự nhiên hỏi: "Chạy sang đây ăn hết nửa thùng quýt đường của nhà tôi rồi."
"Chậc, tôi chỉ ăn có chút xíu mà cũng không được à?" Chu Thừa Quyết nói: "Ngày mai mua năm thùng đền cho cậu."
"Ồ." Cậu nghe vậy thì đổi cách nói: "Sao chỉ ăn nửa thùng thôi. Ăn ít thế này là có tâm sự à?"
"..."
Chu Thừa Ngọc nói: "Lại cãi nhau với chú Viễn rồi à?"