Triền Nhân

Chương 1: Anh trai tốt ơi, mở cửa sau cho tôi đi (1)

Kỳ nghỉ đông chỉ còn lại một ngày. Sau khi ăn cơm tối xong, Chu Thừa Ngọc sắp xếp bài tập nghỉ lễ, cùng bà nội xem phát lại của chương trình Xuân Vãn.

Mùa đông ở thành phố Minh Hải rất lạnh. Nhà không có lò sưởi, cậu mặc bộ đồ ngủ bông dày, còn đắp thêm một chiếc chăn trên chân giống bà lão, vừa trò chuyện với bà nội vừa dùng điện thoại chơi xếp hình.

Gần chín giờ, tin nhắn Wechat của Chu Thừa Quyết được gửi đến.

[Ngủ chưa? Sao phòng cậu không bật đèn thế.]

[Thừa Ngọc, cậu mau về phòng một chuyến.]

Trùm kín mít trong chăn ấm áp thật. Nghe xong tin nhắn thoại, Chu Thừa Ngọc mới chậm chạp đứng dậy khỏi ghế sofa, đi về phòng ngủ của mình.

Vì trong nhà có người già nên khi mua nhà đã cố ý chọn tầng một. Phòng ngủ của cậu còn nối liền với một khu vườn nhỏ ngoài trời. Ban đầu định dùng để trồng rau nhưng sau khi chuyển đến thì cha mẹ đều bận rộn, sức khỏe của bà nội không được tốt nên không thể chịu được vất vả, vì thế mà ở đó chỉ trải cỏ, mùa đông đến trông thật trơ trọi.

Chu Thừa Quyết đứng trên bãi cỏ hoang vu đó chờ cậu, chân giẫm lên một mảng cỏ màu trắng bạc, hai tay đút trong túi áo khoác lông vũ màu đen, dáng người cao ráo vô cùng nổi bật. Thấy có người đi tới, hắn vẫn ngẩng cằm lên như cũ, dùng khẩu hình để nói nhanh mở cửa sổ.

Hôm nay tuyết rơi ngắt quãng, mãi đến khi chiều tối mới chịu ngừng hẳn. Tắm xong, Chu Thừa Ngọc bước xuống dưới nhà, chỉ đứng ngoài trời chưa đầy hai phút mà tóc đã đông cứng lại, dựng lên như muốn thách thức cái lạnh, trông vừa cố chấp lại vừa hài hước.

Chu Thừa Ngọc vừa mở cửa sổ, hắn đã thò đầu vào, khẽ nhăn mũi vì cái lạnh, ngửi ngửi ngón tay bám trên khung cửa sổ: "Ăn gì vậy?"

"Quýt đường mới mua về để đón năm mới."

Chu Thừa Ngọc nói: "Chua chua ngọt ngọt. Ăn không?"

Chu Thừa Quyết quen cửa quen nẻo trèo qua cửa sổ để vào nhà, hắn nhảy xuống gọn lỏn.

"Ăn."

Hai nhà họ là hàng xóm hơn hai mươi năm nay, sau này họ lại cùng nhau mua nhà, ở cùng một tòa, cùng một đơn nguyên(*), chỉ khác nhà Chu Thừa Quyết ở tầng tám. Làm kinh doanh, gia đình hắn chọn căn tầng tám cũng vì con số đẹp, mang lại may mắn.

(*)Đơn nguyên thường được dùng để chỉ các phần của một tòa nhà chung cư lớn được chia theo lối cầu thang, thang máy hoặc lối ra vào riêng biệt. Mỗi đơn nguyên có thể bao gồm một số căn hộ hoặc phòng, và các đơn nguyên trong cùng một tòa nhà thường có kết cấu tương tự nhau.

Ở lâu dần mới thấy, tầng một vẫn có cái tiện lợi riêng. Mỗi lần muốn tìm Chu Thừa Ngọc, hắn chỉ cần đứng ngoài cửa sổ gọi là được, khỏi phải đi vào từ cửa chính, có khi nửa đêm hai đứa cùng nhau lẻn ra ngoài ăn khuya mà chẳng sợ người lớn phát hiện ra.

"Bà nội ngủ chưa?"

"Chưa đâu."

Chu Thừa Ngọc đáp: "Bà đang xem tivi ở phòng khách, cậu lên tiếng đừng làm bà giật mình."

"Ồ. Cha mẹ cậu cũng không ở nhà à?" Chu Thừa Quyết nói: "Cả tiếng em gái cậu cũng không nghe thấy."

"Đưa Tiểu Đồng đến nhà ngoại ngủ, tối nay không về."

Từ khi ông nội của Chu Thừa Ngọc mất, bà nội chuyển đến sống với nhà cậu. Tuổi bà cao, nếu để bà ở một mình qua đêm trong căn nhà trống trải thì thật sự không yên tâm nổi, cho nên hễ đi chúc Tết họ hàng xong là cậu lại về nhà ở cùng bà.

Chu Thừa Quyết nghe vậy thì chỉ "ồ" lên một tiếng, đi đến phòng khách, lập tức đổi ngay sang vẻ mặt ngoan ngoãn, chào bà nội.

"Tiểu Quyết đến rồi à." Bà nội vui vẻ đứng dậy, dáng vẻ đã quá quen thuộc với việc thằng bé bỗng dưng xuất hiện trong nhà: "Tới xem tivi, ăn quýt này."

Chu Thừa Quyết nhận lấy quả quýt đường rồi bóc vỏ: "Bà nội ăn quýt ạ."

"Không ăn đâu, bà buồn ngủ rồi." Bà nội cười ha hả: "Hai đứa chơi thêm chút nữa rồi ngủ sớm đi nhé."

Chu Thừa Ngọc cầm điều khiển, giảm âm lượng tivi xuống một chút. Cậu ngoảnh lại thì thấy Chu Thừa Quyết đã bóc xong quả quýt thứ hai, ngồi ăn tự nhiên như ở nhà mình. Cậu khẽ nhếch mép cười, quay lại tiếp tục trò chơi xếp hình. Cả hai chìm vào không gian yên lặng, ai làm việc nấy, chẳng ai nói gì thêm.

Đến khi chương trình phát lại Xuân Vãn gần kết thúc, bài hát "Đêm nay khó quên" vang lên, Chu Thừa Ngọc mới lên tiếng, phá vỡ sự im lặng: "Không về à."

Chu Thừa Quyết ngả người vào ghế sofa, thả quả quýt trong tay xuống đĩa hoa quả, giả vờ trẻ con ăn vạ: "Không về."

Chu Thừa Ngọc đã quá quen thuộc: "Vậy thì lấy thêm chăn đi."

"Lấy chăn gì chứ." Chu Thừa Quyết làu bàu: "Đắp cùng một chăn cho ấm."

Chu Thừa Ngọc giả vờ không nghe thấy: "Tôi còn phải đi ngâm chân nữa, chăn trong tủ quần áo đấy, cậu tự lấy đi."

Ngâm chân trước khi ngủ là quy trình dưỡng sinh không thể thiếu mỗi ngày. Cậu theo thói quen của mình điều chỉnh nhiệt độ nước, bỏ vào hai gói thuốc bắc.

Mùi thuốc bắc lan tỏa trong phòng vệ sinh, làn da ngâm trong nước ấm nhanh chóng chuyển sang màu hồng. Chu Thừa Ngọc ngồi trên ghế đẩu vừa ngâm chân vừa nghĩ, nửa đêm tên này chạy đến đây làm gì?