Chương 20
Tóm tắt 19 phần trước cho anh em nào lười đọc lại nhé: Đại loại là sau khi ra trường thằng nhân vật tôi nhờ thân thế của ông chú nên được về làm tại phòng tổ chức hành chính 1 công ty con của PVC (nơi bác TXT làm chủ tịch HĐQT). Cùng đợt tôi vào thì có thằng Phú (cháu họ) vào làm ở phòng vật tư, thằng Tâm (cháu TGĐ công ty mẹ làm ở đội thi công và đặc biệt là em Dung bí hiểm làm ở phòng kế toán.
Sau khi vào làm được 1 thời gian thì thằng tôi phát hiện ra hầu hết các thằng khác trong công ty đều tìm cách bòn rút tài sản của công ty. Riêng thằng tôi theo dòng đời xô đẩy cũng như được sự bày vẽ của ông Trường phòng bắt đầu biết lập hồ sơ nhân sự để rút khống tiền lương công nhân hàng tháng.
Được 1 thời gian thì do đấu đá nội bộ nên đội ngũ lãnh đạo của công ty được thay thế bố sung hàng loạt. Đội lãnh đạo mới về tiến hành rà soát và thanh trừng 1 loạt nhân sự đã nhũng tràm trước đây. Thằng nhân vật tôi do ngoan cố không chịu khai người đứng sau nên tự nhiên được ông Phó giám đốc họ Nguyễn (1 đồng chí ở phe thất trận) đứng ra bảo kê mà thoát tội. Cùng với đó thì thằng Phú lỉnh nhờ dựa bóng thằng Tâm nên cũng thoát. Em Dung thì nghe nói do phục vụ tốt đội lãnh đạo mới và cũng bám lấy thằng Tâm nên tạm thời cũng tránh được kiếp nạn. Nhưng mọi chuyện chưa xong thì đùng cái em Dung treo cổ tự tử trong ngôi nhà bị khoá kín. Lúc này thằng tôi mới biết trên hồ sơ của em Dung có bút phê của TT bộ CT chuyển Mr TXT. Công an thì nghi cho thằng Tâm do ngay đêm hôm đó nó bắt taxi bỏ đi đến 2 hôm sau mới về. Tuy nhiên, thằng tôi trong 1 lần tình cờ đã phát hiện ra có 1 lối đi bí mật nối từ nhà của lão gù đến toà nhà - nơi em Dung bị gϊếŧ.
Đúng lúc này thì đoàn thanh tra gồm người trên tập đoàn và người của Bộ Công Thương được cứ xuống để điều tra những sai phạm của công ty. Bất ngờ là trong đoàn thanh tra về lần này lại có Thư. Theo thông tin Thư cung cấp thì em Dung vốn dĩ là thư ký của 1 Thứ trưởng vai vế trong Bộ CT có khả năng được cử xuống công ty nằm vùng nhằm tìm kiếm những sai phạm của anh nhạc sĩ và đồng bọn nhằm chặn đứng con đường quan lộ của anh ấy sau này.
Sáng hôm sau trời vẫn mưa gió rét mướt. Đoàn thanh tra vẫn tiếp tục tiến hành thanh tra.
Những thông tin Thư tiết lộ làm tôi thay đổi cách suy nghĩ về chuyến thanh tra này. Quả đúng là đoàn thanh tra không về đây vì cái chết của em Dung nhưng có thể em Dung chính là người khiến đoàn thanh tra về đây. Có thể, trước khi bị gϊếŧ, em Dung đã mật báo thông tin về nên bộ mới thành lập đoàn thanh tra và cũng chính vì việc bộ thành lập đoàn thanh tra mà em Dung mới bị gϊếŧ. Nếu nhìn động cơ của vụ án theo hướng này thì đối với hung thủ em Dung đúng là đáng chết thật.
Nhưng nếu như vậy thì ai là hung thủ. Khi Thư nói vấn đề chiếc chìa khoá và căn phòng kín không còn thì mọi thứ càng trở nên mơ hồ hơn. Không thể khoanh vùng những người trong công ty nữa, hung thủ bây giờ có thể là bất cứ ai ngoài kia. Hơn nữa, sự xuất hiện của “cái bóng ma" kia trong ngôi nhà vẫn không giải thích được. Nếu như tôi không nhìn nhầm thì “cái bóng ma" đó chính là đứa con gái của lão gù đã tự tử chết cách đây 2 năm. Vậy tại sao bây giờ nó vẫn còn sống và cứ lượn lờ mỗi tối trong căn nhà. Loại bỏ yếu tố tâm linh, thì chỉ có 1 lời giải thích là con bé đó chưa chết. Và nếu nó là người sống thì nó chắc hẳn là đứa biết rõ nhất về cái chết của em Dung. Nhưng để chắc chắn điều này, tôi cần phải kiểm tra lại.
Để Thư lại với đống hồ sơ sổ sách ở công ty, tôi phóng xe vào UBND xã và hỏi gặp cán bộ hộ tịch. Vốn là thằng làm phòng tổ chức, chuyên lo việc hồ sơ giấy tờ trong công ty, tôi nhẵn mặt từ ông chủ tịch xã ở đây rồi. Nhưng cán bộ hộ tịch thì hôm nay mới gặp lần đầu. Tiếp tôi là một đồng chí lớn tuổi chắc cũng sắp về hưu, và khi người ta sắp về hưu thì người ta thường bất cần và khó tính. Ngay khi tôi hỏi về gia đình lão gù thì đồng chí ấy đã quắc mắt mà quát: anh là ai, có quan hệ gì với nhà ông Bằng. Anh hỏi thông tin nhà ông ấy làm gì. Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời anh.
Đã quá quen làm việc với các đồng chí kiểu này nên tôi khéo léo đẩy tờ 2 lít xuống dưới đống hồ sơ trên mặt bàn và cười nhẹ: Dạ cháu làm ở công ty xxx, bọn cháu đang thuê trụ sở nhà chú Bằng. Sếp mới công ty cháu cũng tín nên muốn biết rõ gia cảnh chủ nhà, nhỡ có người nào xung mệnh khắc tuổi để còn làm lễ giải hạn. Đợt vừa rồi hoạt động công ty cháu không được tốt ạ.
Đồng chí hộ tịch, sau khi nhìn thấy ảnh bác hồ, thái độ tự nhiên thân thiên hẳn: Thế sao chú không hỏi trực tiếp ông Bằng.
Tôi cười: Dạ cháu nghĩ đây là chuyện buồn của chú ấy, hơn nữa nếu chú ấy biết chúng cháu hỏi để làm lễ giải hạn thì chưa chắc chú ấy đã đồng ý. Vậy nên cháu mới nhờ chú, mà cũng mong chú kín tiếng chuyện này giúp ạ.
Đồng chí hộ tịch cười khà khà: Chú tìm đến tôi là đúng người đấy. Chuyện nhà ông Bằng ít người biết lắm. Nhà ông ấy vốn sống khép kín mà.
Nói đến đây đồng chí ấy lại chầm chậm rót 2 chén nước chè, đẩy cho tôi 1 chén, còn 1 chén thì đưa lên miệng tợp 1 ngụm. Chắt lưỡi mấy cái đồng chí ấy mới nói tiếp: Nhưng con cái Hoà thì đúng là tự tử chết đấy. Hôm đấy chính tôi và mấy đồng chí công an xã đến hạ xác nó xuống mà. Nhà ông Bằng cũng kỳ lạ lắm. Ai đời con chết treo từ đêm đến sáng mới phát hiện mà cứ để nó đeo tùng teng ở đó không ai hạ xuống. Mãi đến trưa ông ấy mới điện cho tôi xin giấy chứng tử tôi mới biết mà báo công an xã xuống ấy chứ.
Tôi ngắt lời: Sao chú biết chắc đấy là cái Hoà con của ông Bằng ạ.
Đồng chí hộ tịch: Anh hỏi buồn cười nhỉ. Sao lại không chắc. Nhà ông Bằng có còn đứa nào nữa đâu.
Tôi cười: Tại cháu nghe mọi người nói là nhà ông Bằng sống khép kín, con cái còn chẳng được đi học. Chả mấy người từng thấy mặt mũi con ông ấy.
Đồng chí hộ tịch: Cái này thì đúng, đến tôi là cán bộ hộ tịch cũng có nhìn thấy nó bao giờ đâu. Nhưng nhà nó đấy, bố mẹ nó đấy, làm sao nhầm được. Anh hỏi buồn cười thật.
Nghe ông hộ tịch nói như đinh đóng cột như vậy, tôi đâm ra hoang mang. Nếu cái Hoà đã chết, vậy cái đứa đêm hôm trước đi lang thang trong nhà là ai?