Dầu Khí

Chương 19

Chương 19


Ánh sáng kéo bước chân về phía cầu tháng. Cái thứ đó chầm chậm leo lên tầng trên bỏ lại tôi và Thư ngồi trong bóng tối.

Lúc này, không nhìn thấy mặt nhau nhưng hơi thở dồn dập của Thư khiến tôi hiểu rằng đây là một trong những lần hiếm hoi Thư hoảng loạn. Sự xuất hiện của “cái thứ kia" là nằm ngoài dự đoán của Thư. Và dù đã từng thể hiện sự thông minh lanh lợi trong nhiều tình huống trước đó và sau này thì thực tế Thư vẫn chỉ là 1 đứa con gái. Thư có thể không sợ người nhưng không thể không sợ… ma.

Tôi cũng không khác Thư là mấy, lúc đó cũng sợ thiếu nướ© đáı ra quần. Cơ mà dù sao tôi cũng là con trai, hơn nữa tôi đã từng có kinh nghiệm gặp “cái thứ kia" hôm mới đến đây nên lúc đó tôi còn giữ được chút tỉnh táo. Chí ít là tôi còn giữ được khả năng tư duy: Ma thì éo bao giờ đi chân đất, ma phải bay chứ lị. “Cái thứ kia" chắc chắn là người rồi.

Tôi còn đang hân hoan với cái suy luận khoa học của mình thì chợt nhớ ra là cái thứ gọi là người kia có khả năng chính là hung thủ gϊếŧ Dung. Mà nếu nó là kẻ gϊếŧ người thì tôi mong nhìn thấy đôi chân đầy lông lá của 1 thằng đàn ông hoặc chí ít cũng là một đôi chân của người trưởng thành - chứ không phải là đôi chân của 1 đứa con nít, 1 đôi chân trắng bệch. Điều này khiến đầu óc tôi tha hồ tưởng tượng ra những chuyện còn kinh dị hơn cả chuyện ma.

Và nếu đây là 1 câu chuyện ma thì tôi có thể hư cấu là tôi sẽ bám theo cái thứ kia lên trên gác, điều tra xem nó đang làm gì, hoặc dũng cảm hơn, tôi có thể lợi dụng lúc cái bóng kia lên trên gác để lẻn vào căn phòng trống sau cái tủ để xem ở đó đang nuôi giữ cái giống gì.

Nhưng thực tế là tôi, và cả Thư nữa ngồi im thin thít dưới gầm bàn. Nhắm mắt cầu nguyện cho cái giống dở kia mau mau đi dạo quanh nhà xong xuôi rồi chui về tổ đi để bọn tôi còn chuồn khỏi đây. Quả thực lúc đó tôi (và chắc cả Thư nữa) đang hối hận tại sao không thuê mợ nó cái nhà nghỉ nào sạch sẽ mà ôm nhau chăn ấm đệm êm, mắc cái giống gì mà rủ nhau đi điều tra để giờ phải co ro sợ hãi trong gầm bàn.

……

Thời gian chầm chậm trôi, khi mà bọn tôi sắp ngất vì căng thẳng và đói rét thì tôi chợt ngửi thấy mùi hương thoang thoảng và sau đó là ánh nến từ tầng trên chầm chậm đi xuống. Thư lại nắm chặt tay tôi, căng thẳng chờ đợi. Vùng sáng lớn dần cùng với tiếng bước chân. Khi mà ánh nến lướt qua căn phòng chuẩn bị tiến vào bên trong thì không biết lấy can đảm từ đâu, tôi nghển cổ nhìn qua dẫy bàn vừa kịp lúc thấy cái bóng trước khi nó biến mất. Suýt chút nữa tôi bật lên tiếng kêu. Đó chả phải là khuôn mặt của đứa con gái trên bức ảnh thờ ở tầng 4 là gì ???

……………...

Bây giờ thì tôi và Thư đã chăn ấm đệm êm trong 1 nhà nghỉ tương đối sạch sẽ cách không xa nhà nghỉ của đoàn thanh tra. Sau khi cái bóng biến mất sau cánh cửa tủ thì bọn tôi cũng chả còn hồn vía nào để điều tra mới cả khám phá nữa. 2 đứa thống nhất là không thể quay về khách sạn cũ nữa. Cứ thuê 1 cái nhà nghỉ khác rồi sáng mai bảo đi ăn sáng sớm cho đỡ bị nghi ngờ.

Mặc dù đã cách xa khỏi ngôi nhà quái dị kia nhưng tôi và Thư vẫn không thể nào bình tĩnh lại được. Những gì nhìn thấy đêm nay quả thức khiến bọn tôi ám ảnh. Thư chống cằm đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu rồi quay ra hỏi tôi: Cậu có chắc chắn cái bóng mà cậu nhìn thấy là người trong tấm ảnh trên tầng 4 không.

Tôi: Tất nhiên là làm gì có thời gian ngắm nghía với so sánh. Nhưng với những gì tớ nhìn thấy thì tớ tin là như vậy.

Thư: Nhưng mà em Linh em ấy chả bảo là cái đứa đấy nó treo cổ tự tử rồi mà. Sao bây giờ lại xuất hiện nhỉ.

Tôi: Hay nó là ma thật nhỉ. Có nhiều thứ khoa học chưa chứng minh được lắm.

Tôi tưởng Thư sẽ phản đối giả thiết này của tôi, nhưng em ấy chỉ trầm ngâm một lúc rồi đáp: Thú thực là chưa bao giờ tớ rơi vào tình cảnh như đêm nay, lúc đấy đầu óc tớ chả suy nghĩ được gì nên cũng không dám chắc chắn. Nhưng tớ nghĩ là không phải ma quỷ gì đâu. Ma mà bọn mình núp dưới gầm bàn nó lại không biết à.

Tôi cười: Thế giới này có ái hiểu biết tường tận về ma đâu mà biết ma nó như nào và ma nó có thể làm gì. Giả sử ma nó chỉ là một hình bóng, làm đi làm lại những việc mà khi còn sống nó hay làm. Thế thì nó quan tâm quái gì có ai ở dưới gầm bàn cơ chứ.

Nói thế thôi, chứ khi mà đang ở trong một căn phòng sáng đèn, ấm áp và đầu óc đủ minh mẫn tỉnh táo thì tôi cũng không tin lắm cái thuyết hồn ma bóng quế nữa. Nhưng tôi vẫn không thể lý giải được tại sao con bé đã treo cổ chết bây giờ lại sống sờ sờ và lượn đi lượn lại trong căn nhà đó. Và quan trọng hơn nữa là … tại sao và bằng cách nào nó lại gϊếŧ cái Dung.

Tôi hỏi Thư chuyện này thì em ấy tiếp tục trầm ngâm một lúc rồi đáp: Chắc gì con bé đó đã là hung thủ gϊếŧ cái Dung.

Tôi: Cái Dung ở 1 mình trong căn phòng kín. Trước thì không nói. Bây giờ mình đã biết chắc có 1 gian phòng bí mật ở trong nhà thì chỉ có thể là người trong phòng đó là hung thủ thôi. Con bé đó dù có không phải hung thủ thì nó cũng liên quan và biết ai là hung thủ.

Thư cười: Cậu rơi vào cái bẫy tư duy của chính cậu rồi. Can cái tội đọc conan cho lắm vào.

Tôi ngạc nhiên hỏi lại: Bẫy tư duy ? Là sao?

Thư: Ai bảo cậu đấy là căn phòng kín. Ai bảo cậu là căn nhà đó chỉ có 2 chìa khoá.

Tôi: Thì từ khi tớ vào đây làm chỉ thấy thằng Phú với cái Dung có chìa khoá thôi. Làm gì còn ai nữa.

Thư: Thế mới bảo cậu đọc conan nhiều quá. Mấy cái truyện cho trẻ con ấy nó toàn đưa mấy vụ sát nhân trong phòng kín với cả những lập luận 1 chiều kiểu như “hung thủ chỉ có thể là những người có mặt ở đây" hay “căn phòng này chỉ có 1 cái chìa khoá duy nhất" … Truyện conan bắt chước y chang cách suy luận 1 chiều ở trong shelock home. Kiểu như, tay anh to thì chắc chắn là anh có đi tập Gym, mà nếu có thời gian và tiền bạc đi tập Gym thì chắc chắn là nhà anh giàu. Thực ra tay anh to là vì anh đi bốc vác nhiều, và nhà anh thì nghèo kiết xác nên anh mới phải đi bốc vác. Lấy ví dụ thế để cậu thấy là Thực tế thì một sự việc có cả tỷ cái nguyên nhân không đơn giản để có thể đưa ra 1 kết luận chỉ dựa trên 1 vài sự việc mình thấy được. Muốn suy luận giỏi, chỉ có tư duy logic thôi là không đủ, cần phải có trải nghiệm và quan trọng nhất là cần phải có thông tin. Ví dụ nhìn một vết đâm trên tử thi cậu không thể biết được hung khí gây ra vết đâm đấy là loại gì nếu cậu chưa từng nhìn thấy vết đâm tương tự và cũng chưa từng nhìn thấy hung khi gây ra vết đâm trước đó.

Thấy Thư tự nhiên tuôn một tràng vậy tôi đâm ra hoảng: Ơ hay, hôm nay tự nhiên thích giảng đạo thế, tớ chỉ hỏi mỗi câu là ngoài thằng Phú với cái Dung ra thì làm gì còn ai có chìa khoá ngôi nhà nữa thôi mà.

Thư cười: Tại tớ thấy trước giờ cậu cứ ôm khư khư mấy quyển shelock home coi nó như báu vật với kim chỉ nam cho việc điều tra nên tớ mới nói. Còn việc cái chìa khoá. Thế cậu không nghĩ là hung thủ nếu muốn gϊếŧ cái Dung thì chỉ cần lừa lừa lúc thằng Phú hoặc chính cái Dung không để ý là nó có thể lấy mẫu chìa khoá rồi đi đánh 1 cái chìa khoá mới à. Cậu tự đóng kín tư duy của mình trong cái chìa khoá thì làm sao mà có thể đưa ra được những lập luận mới được.

Tôi ngẩn ra rồi cười: Ừ nhỉ, đâu nhất thiết là phải dùng đúng chìa khoá của Dung với Phú đâu. Nói vậy thì ai cũng có thể là hung thủ rồi.

Thư lại bắn tía lia: Thật ra có rất nhiều phương pháp điều tra, ví dụ như điều tra dựa trên chứng cứ, điều tra dựa trên động cơ phạm tội, điều tra dựa trên tâm lý học tội phạm … Nhưng những vụ án như này, thường cơ quan điều tra sẽ tiến hành xác minh theo hướng động cơ phạm tội. Ai là người có động cơ gϊếŧ Dung. Nếu Dung chết thì ai là người được lợi.

(Ở đây phải mở ngoặc 1 tí: đây là giai đoạn bọn mình mới ra trường, nên cả 2 rất hay tranh luận về nghiệp vụ và chuyên môn. Nhất là khi chỉ có riêng 2 đứa. Mà đây lại là 1 vụ án rất phức tạp và hay ho, nên đợt đó Thư cũng hay nói nhiều về nghiệp vụ. Anh em thông cảm :)))

Tôi ngắt lời: Thôi thôi cậu không phải giảng bài nữa. Như cậu vừa nói đấy. Muốn suy luận thì phải có thông tin. Giờ mình không có thông tin thì làm sao tìm ra được động cơ của kẻ gϊếŧ Dung chứ. Tớ chỉ biết là cái Dung nó là kế toán nắm quỹ hồi ông hùng là kế toán trưởng. Mà sai phạm của ông Hùng với nó đã bị lão Đinh với lão Trịnh phanh phui ra hết rồi. Cùng lắm thì nó nghỉ việc thôi chứ có làm sao đâu mà phải gϊếŧ nó.

Thư:Cậu nghĩ thế là do cậu thiếu thông tin. Nếu cậu biết một số việc khác thì chắc cậu sẽ không nghĩ đơn giản như vậy đâu.

Tôi tò mò: Chuyện gì cơ ?

Thư: Chuyện trước đây Dung nó từng là chuyên viên trên bộ công thương, được trực tiếp thứ trường KT (Thông tin đã được thay đổi) bút phê chuyển xuống làm việc ở tập đoàn dầu khí.

Tôi vỡ lẽ: À tớ nhớ rồi, trên hồ sơ nhân sự của cái Dung đúng là bên ngoài có ghi: Chuyển đồng chí TXT bên dưới là chữ viết tắt TT. Lúc đó tớ còn không biết TT là gì. Hoá ra là viết tắt của thứ trưởng.

Thư tiếp: Chuyện người trên bộ nhờ xin việc trong các công ty nhà nước là chuyện bình thường ở huyện. Nhưng cái Dung là 1 trường hợp đặc biệt. Trước khi xuống đây, nó đã nổi danh trên bộ là người có năng lực. Mọi người đều biết nó là cán bộ tâm phúc của TT, đi đâu cũng được đi theo rồi. Tiền đồ của nó cực kỳ rộng mở. Vậy thì chả lý do gì nó phải đâm đầu về cái nơi khỉ ho cò gáy này cả.

Thấy mặt tôi hơi khó chịu, Thư cười phân bua: Khỉ ho cò gáy là so với một cán bộ nguồn của Bộ Công Thương, chứ mới ra trường như bọn mình thì chỗ này cũng đáng mơ ước rồi.

Đoạn Thư tiếp: Có rất nhiều lời đồn đoán cho rằng Dung được TT cử xuống dầu khí để nằm vùng, điều tra sai phạm để chuẩn bị ngăn chặn bước tiến của Mr # vào vũ đài chính trị.

Tôi ngạc nhiên: Mr # sắp bước theo con đường chính trị á.

Thư: Ừ, theo thông tin tớ được biết là đồng chí ấy là đệ tử ruột của Mr X. Con đường chính trị đã được trải thảm đỏ rồi. Mr X đang tính tách ra và thành lập một Bộ năng lượng để cho Mr Thăng làm bộ trưởng. Còn một số lời đồn đoán là xa hơn nữa trong vòng 5- 10 năm tới khi Mr X lên làm TBT thì Mr # sẽ làm thủ tưởng.

Thông tin mới của Thư làm tôi thực sự bất ngờ, phải biết đó là thời điểm năm 2010, các thông tin về chính trị vẫn còn là những thông tin tuyệt mật chứ không đầy rẫy trên mạng như bây giờ. Mà thông tin này lại được Thư nói ra thì chắc không thể sai rồi. Nhưng bất ngờ thì bất ngờ chứ tôi chả thấy sự việc đó có liên quan gì đến mình cả, bác # bác ấy có làm thủ tưởng thì với tôi cũng chả chết thằng tây nào. Điều tôi quan tâm là chuyện đó thì có liên quan gì đến cái chết của Dung thôi.

Chắc biết tôi đang nghĩ gì nên Thư tiếp tục giải thích: Có điều trong BCT đâu phải có mỗi Mr X. Còn rất nhiều phe phái đấu đá nhau nữa. Họ nhìn trước bước tiến của Mr # nên phải có phương án đối phó ngăn chặn từ sớm. Những việc Mr # làm ngày hôm nay, có thể sẽ là đòn đánh chí tử vào sinh mệnh chính trị của bác ấy trong những năm sau này.

Lúc này tôi đã lờ mờ hiểu ra: Ý cậu là Dung được cử xuống để nằm vùng nhằm thu thập và tìm kiếm những sai phạm của Mr #.

Thư: Dung nó chỉ là 1 trong rất rất nhiều những nhân tố khác được cài vào tập đoàn thôi. Chính Mr # cũng biết và không thể ngăn cản được điều đó.

Thư ngập ngừng rồi nói tiếp: Nhưng có lẽ Dung nó đã biết được điều gì mà lẽ ra nó không nên và không được quyền biết.