Đại Lão Phong Thuỷ Xuyên Thành Thiếu Gia Giả Hào Môn

Chương 14

Cậu định trả tiền, nhưng chị cả nhất quyết không nhận, vì vậy đành phải "xài chùa" một lần.

Sau khi thay bộ áo phông trắng và quần jean đầu tiên trong phòng thử đồ lộ thiên ở quầy hàng, Bạch Tứ Ngọc bước ra, chị cả đã bỏ quần áo cậu thay ra và bộ quần áo còn lại vào một chiếc túi.

"Cảm ơn." Bạch Tứ Ngọc nhận chiếc túi, Tống Khánh cũng vừa quay lại.

Xem ra bên phía chủ tịch đã sắp xếp xong.

"Mời cậu đi theo tôi, xe của tôi đỗ ở cổng phía đông của chợ." Mắt Tống Khánh sáng lên, nhưng giọng điệu vẫn cung kính.

Tiểu thần tiên mặc bộ quần áo đơn giản như vậy càng làm nổi bật gương mặt xinh đẹp, nhưng không biết tại sao, khi nhìn thấy gương mặt của tiểu thần tiên, mặc dù cảm thấy kinh diễm, nhưng trong lòng anh ta lại nặng trĩu, có chút khó chịu.

Có lẽ là do anh ta đang quá lo lắng cho chủ tịch.

Cổng phía đông cách quầy hàng của chị cả chỉ khoảng một trăm mét, hai người đi bộ hai phút là đến nơi.

Ngay lúc sắp bước ra khỏi cổng vòm phía đông của chợ, đột nhiên một vỏ chuối không biết từ đâu bay tới dưới chân Bạch Tứ Ngọc, khiến cậu ngã sóng soài.

"Oái!" Bạch Tứ Ngọc thấy trời đất quay cuồng, đau đớn kêu lên một tiếng.

Tống Khánh vội vàng chạy tới đỡ Bạch Tứ Ngọc: "Tiểu thần tiên, cậu không sao chứ?!"

Bạch Tứ Ngọc nghiến răng bò dậy, đôi mắt xinh đẹp có đuôi mắt hơi xếch lên cũng ứa lệ vì đau: "Tôi không sao."

Chỉ là có lẽ mông đã chia làm bốn mảnh rồi...

"Đừng gọi tôi là tiểu thần tiên, tôi họ Bạch, anh cứ gọi tôi là Bạch chưởng môn là được."

"Vâng, Bạch chưởng môn." Tống Khánh mặt không biến sắc, nhưng trong lòng lại dậy sóng.

Chưởng môn... chẳng phải là danh xưng dành cho người đứng đầu của một môn phái huyền học chính thống cực kỳ lợi hại trong truyền thuyết sao?

Nhưng đó chẳng phải chỉ là truyền thuyết thôi sao!!!

Trong lòng Tống Khánh dậy sóng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, anh ta dẫn Bạch Tứ Ngọc đến một chiếc Land Rover. Kết quả vừa ngồi vào xe, Bạch Tứ Ngọc lại vô tình đập đầu.

Tống Khánh ngồi ghế phụ vội vàng quay đầu lại: "Bạch chưởng môn, cậu không sao chứ?!"

Bạch Tứ Ngọc vội nuốt tiếng kêu đau sắp bật ra khỏi cổ họng, mỉm cười: "Không sao, không đυ.ng trúng."

Sau đó nhanh chóng mở chiếc túi đựng quần áo mà chị cả ở quầy hàng đưa cho cậu lúc nãy.

Quả nhiên, một bao lì xì dày cộp đang nằm yên lặng dưới đáy túi!

Aaa, hèn gì cậu lại xui xẻo như vậy!

"Trợ lý Tống, anh cầm giúp tôi cái túi này nhé."

Bạch Tứ Ngọc ngoài mặt thản nhiên như không, nhưng trong lòng tức giận mắng nhà họ Tần tiểu nhân.

Thật độc ác, thật hèn hạ, vừa muốn cậu gánh chịu lời nguyền thay Tần Trĩ, vừa muốn hút vận mệnh của cậu, khiến bây giờ ngay cả tiền yêu quý của mình cậu cũng không thể đến gần!

Tức chết cậu rồi!

"Vâng, Bạch chưởng môn." Mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng Tống Khánh vẫn lập tức nhận lấy.

Xe chạy hơn một tiếng đồng hồ mới đến một khu biệt thự, biệt thự này không lớn bằng trang viên nhà họ Tần, nhưng cũng rất sang xịn mịn.

Nói thật, chỉ riêng giá đất ở đây thôi... Bạch Tứ Ngọc cũng sợ đứng lên đó sẽ bị ngã.

Cậu cúi đầu thận trọng bước những bước nhỏ, vừa bước vào cổng biệt thự đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngồi xe lăn, toàn thân tối tăm bên cạnh sofa.

Lâm Kiến Thành mới bốn mươi chín tuổi, nhưng bây giờ tóc đã bạc trắng, ánh mắt đυ.c ngầu, chẳng khác gì một ông lão sắp xuống mồ.

Khoảnh khắc nhìn thấy người đến ở cửa, ánh lửa le lói trong mắt Lâm Kiến Thành lập tức vụt tắt.

Ông ta biết trợ lý Tống Khánh của mình là một đứa trẻ biết ơn và làm việc rất chắc chắn, đã nói là tìm được một tiểu thần tiên rất giỏi xem phong thủy bói toán, chắc chắn không phải là kẻ lừa đảo. Nhưng nhìn dáng vẻ của tiểu thần tiên này, tuổi tác e rằng còn chưa bằng con trai ông ta, làm sao có thể có nhiều bản lĩnh thật sự.

Lâm Kiến Thành vô cùng thất vọng.

Mấy ngày trước, ngoài việc đưa vợ con đến bệnh viện tốt nhất cả nước để chữa trị, ông ta cũng đã tìm không ít bậc thầy huyền học đến xem, nhưng hoàn toàn vô dụng, bây giờ xem ra cũng chỉ là một trận mừng hụt.

"Đại sư, xin chào." Mặc dù trong lòng đã không còn hy vọng, nhưng Lâm Kiến Thành vẫn rất lịch sự, không nói lời bất kính.

"Xin chào." Bạch Tứ Ngọc thuận tay lấy trong túi ra một lá bùa vẽ tối qua, đưa cho Lâm Kiến Thành, "Ông hãy cầm lấy cái này trước, sau đó bảo trợ lý Tống đẩy ông cùng tôi lên tầng hai."

Lâm Kiến Thành không hiểu gì, nhưng vẫn nhận lấy tờ giấy vàng trông cực kỳ bình thường, ông ta thăm dò hỏi: "Đại sư, nhà tôi... rốt cuộc có vấn đề gì hay không?"

Bạch Tứ Ngọc mỉm cười.

Còn hỏi có vấn đề hay không? Ông bỏ hai chữ "hay không" đi là được rồi.

Cậu chưa từng thấy căn biệt thự nào trong thành phố lại có âm khí nặng như vậy.

Đặc biệt là tầng hai, trong mắt người đã khai thiên nhãn thì chỉ toàn là một màn sương đen!