Chị cả dịch cơ thể mũm mĩm của mình sang một bên, chắn trước mặt Bạch Tứ Ngọc.
Hôm qua, người đàn ông này đột nhiên xuất hiện, hỏi chị "tiểu thần tiên" là ai, cứu mạng như thế nào. Để tránh trường hợp người đàn ông này là người nhà của nạn nhân trong vụ nổ, sẽ giận cá chém thớt lên Bạch Tứ Ngọc, chị đã không trả lời câu nào, đồng thời dặn dò Tiểu Kiệt cũng không được tiết lộ bất cứ điều gì.
Không ngờ, người đàn ông này lại tìm đến tận đây!
"Thật ngại quá, vì tình hình cấp bách nên tôi mới mạo muội đến đây."
Người đàn ông tỏ vẻ hổ thẹn, anh ta dừng lại một chút rồi mới chậm rãi bước tới, cung kính đưa hai tay dâng tới một tấm danh thϊếp.
Chị cả ngẩn người.
"Anh muốn làm gì?!"
Người đàn ông hơi khom người.
"Tôi là Tống Khánh, trợ lý cấp cao của chủ tịch tập đoàn bất động sản Trí Viễn. Hôm qua sau khi nghe nói tiểu thần tiên đã cứu con trai của chị, tôi... tôi muốn mời tiểu thần tiên đến xem bệnh cho ông chủ."
Thực ra, khi nhìn thấy vị "tiểu thần tiên" này, trong lòng anh ta có chút thất vọng, rõ ràng là một đứa trẻ chưa thành niên, có thể có bản lĩnh gì chứ, chỉ là trông xinh đẹp khác thường mà thôi.
Nhưng chủ tịch đã có ơn với anh ta, anh ta không thể trơ mắt nhìn chủ tịch cùng gia đình và cả công ty tan nát, chỉ cần có một tia hy vọng, anh ta cũng không thể bỏ qua.
Bất động sản Trí Viễn?
Bạch Tứ Ngọc khựng lại, nhận tấm danh thϊếp.
Cậu biết tập đoàn bất động sản Trí Viễn, đó là một trong những công ty bất động sản nổi tiếng ở thủ đô.
Những năm gần đây, nhà họ Tần dựa vào việc hút lấy mệnh cách và vận may của cậu, mọi việc thuận buồm xuôi gió, từ một gia tộc hạng ba nhảy vọt lên vị trí chỉ sau nhà họ Mục, vênh váo không thôi. Năm ngoái, trong bữa tiệc sinh nhật của Tần Trĩ, nhà họ Tần đã mời tất cả những đứa trẻ đồng trang lứa trong các gia đình quyền quý ở thủ đô, ngoại trừ nhà họ Mục.
Trong số đó có cả hai đứa con sinh đôi của Lâm Kiến Thành, lão tổng tập đoàn bất động sản Trí Viễn.
Hai đứa trẻ sinh đôi này là số ít trong những đứa trẻ không đi theo người khác bắt nạt và chế giễu cậu.
-- À không đúng, phải là không bắt nạt nguyên chủ, sao cậu lại tự nhiên coi mình hoàn toàn là Tần Tứ Ngọc thế nhỉ.
Tuy nhiên, hôm qua cậu đã cố tình suy tính mối quan hệ giữa mình và nguyên chủ, phát hiện ra cậu và nguyên chủ quả thật có duyên phận rất sâu, sâu đến mức cậu không thể nhìn thấy kết quả cuối cùng. Cậu có thể tính toán con người, tính toán trời đất nhưng không thể tính toán bản thân, nguyên chủ này e rằng thật sự là chính cậu ở thế giới song song.
"Được, tôi có thể đồng ý, nhưng tôi có một yêu cầu."
Tống Khánh vốn có chút thất vọng khi nhìn thấy dung mạo của tiểu thần tiên, nhưng thấy cậu nhận danh thϊếp mà không nói gì, trong lòng lại càng thêm lo lắng. Giờ nghe được một câu đồng ý, anh ta mừng rỡ vô cùng.
"Tốt, tốt quá, vậy... vậy bây giờ cậu có thể đi cùng tôi đến bệnh viện không, hoặc... cậu cần đến nhà của chủ tịch?"
"Anh thường ở đâu?"
Nhìn Tống Khánh toàn thân tà khí, hơn nữa đều là nhiễm phải, e rằng nơi anh ta thường xuyên lui tới chính là nguồn gốc của vấn đề.
"Mấy ngày nay tôi cứ chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và nhà chủ tịch."
Nửa năm nay không biết công ty làm sao, mọi việc đều không suôn sẻ, khi thì bị chính phủ gây khó dễ bởi những thủ tục nhỏ nhặt mà trước đây chẳng ai để ý, khi thì công trường liên tục xảy ra sự cố. Hiện tại, dự án quan trọng nhất của công ty đã gặp vấn đề, chuỗi vốn của công ty bị đứt đoạn chưa bàn tới, mà cả nhà chủ tịch còn đổ bệnh.
Chủ tịch hiện đang nằm liệt giường trong phòng bệnh cao cấp, thậm chí vợ của chủ tịch và thiếu gia tiểu thư còn nghiêm trọng hơn, hoàn toàn hôn mê. Bệnh viện nói nếu ba ngày nữa không tỉnh lại sẽ hoàn toàn trở thành người thực vật!
Bác sĩ cũng bó tay, anh ta nghe nói ở phía tây ngoại ô có một vị thần tiên mù rất giỏi, nghĩ thầm không bằng thử mọi cách, cho nên đã đến đây. Chỉ là không ngờ không tìm được vị thần tiên mù đó, lại tình cờ nghe người ta nhắc đến một tiểu thần tiên ở đầu ngõ.
"Chủ tịch của anh còn di chuyển được không?"
Bạch Tứ Ngọc hỏi.
"... Hiện tại sức khoẻ của chủ tịch rất yếu, chỉ có thể nằm trên giường hoặc ngồi xe lăn." Tống Khánh tràn đầy lo lắng.
"Vậy anh hãy để chủ tịch của anh từ bệnh viện về nhà một chuyến, chủ nhà không có ở đó, tôi không thể xem phong thủy được."
Tiểu thần tiên đã nói như vậy, Tống Khánh tự nhiên không dám mặc cả, hơn nữa anh ta cũng cảm thấy chủ tịch là đương sự quả thật rất quan trọng, vì vậy liền đi ra ngoài quầy hàng gọi điện thoại.
Trong lúc anh ta gọi điện, Bạch Tứ Ngọc chọn hai bộ quần áo ở quầy hàng.
Một bộ áo phông trắng phối cùng quần jean ống suông màu xanh nhạt, một bộ áo phông đen phối với quần short đen.