Chương 30
Mặc dù còn nhiều lấn cấn trong cách lập luận của KT, nhưng thời điểm đó tôi cũng không tìm được phương án nào khả dĩ hơn. Và thời hạn 1 tuần của Nam Bớp không cho phép tôi được tính toán thêm nữa. Bởi vậy tôi thống nhất với KT đi tìm gia đình của Tuấn Trọc để lần ra những manh mối khác.Cờ bí thì phải dí tốt. Chỉ có cách tiến sâu thêm 1 bước vào những chỗ nhạy cảm thì mới có cơ may tìm ra thêm được dữ liệu để suy luận. Thư chả dặn đấy thôi: Suy luận 99% dựa trên trải nghiệm. Khả năng tư duy logic của tôi và KT có thể không bằng Thư nhưng cứ cố gắng tìm được thật nhiều dữ kiện thì cuối cùng cũng sẽ có kết luận thôi.
Ngay chiều hôm đó, tôi với KT bắt xe về NĐ đến nhà Tuấn trọc.
Trên đường đi tôi cố gắng bắt chuyện với KT, xem trước lúc bị bắt, Đ.A có trao đổi gì thêm với em ấy về vụ việc này không. Đáp lại sự nhiệt tình của tôi, KT chỉ lắc đầu lạnh nhạt. Đi với con nhỏ này vừa thích vừa bực mình. Thích là vì em ấy xinh đẹp, lại ăn mặc gợi cảm. Đi cùng chả những thỉnh thoảng được rửa mắt với những khe ngực thấp thoáng hay đôi chân dài miên man mà còn được vênh váo trước ánh mắt ghen tị của mấy thằng ku choai choai cùng xe.
Bực mình là vì em ấy cứ lạnh như băng, hỏi chỉ lắc với gật, chả nói chả rằng gì cả. Lắm lúc khó chịu quá tôi phải lầm bầm chửi: Đờ mờ, gõ mà còn cành cao. (Haizzz, thình thoảng thấy mình cũng tầm thường vờ lờ).
Cớ mà nhớ lại lời cảnh bảo của Thư về em này, dù khó chịu đến mấy tôi cũng phải dặn lòng phải dụng tâm đề phòng. Nói là hợp tác thế thôi, chứ biết thế đếch nào được lúc nào em ấy quay lại cắn mình. Cơ mà đề phòng thì đề phòng... khe ngực với cặp chân dài thì không thể bỏ qua được. *cười dâʍ đãиɠ*.
-----
Nhà Tuấn trọc cũng không quá khó để nhớ đường. Ngày trước thỉnh thoảng tôi có đi cùng Đ.A đến nhà lão. Tôi nhớ mang máng Tuấn trọc có độc 1 thằng con trai thì phải. Hồi đó cũng chỉ biết thằng ku đó kém bọn tôi 3-4 tuổi gì đó. Nếu Tuấn trọc nhắc đến con lão thì chắc chỉ là có thằng ku này thôi. Tiếc cái là đợt đó tôi không chơi bời gì với thằng ku này cả.
Không nhớ trước đây như thế nào, nhưng khi cùng K.T đứng trước cửa nhà lão ấy, tôi thấy lạnh xương sống bởi không khí lạnh lẽo và điêu tàn cứ lẩn khuất xung quanh ngôi nhà, hoặc cũng có thể vì tôi tưởng tượng ra bọn tôi đang bị rất nhiều cặp mắt theo dõi từ trong bóng tối. Gì chứ việc bị theo dõi thì gần như chắc chắn. Không xã hội đen thì xã hội đỏ. Tránh sao được. Bọn tôi đang đứng trước cửa nhà của Tuấn trọc - người liên quan đến 2 vụ trọng án cơ mà.
Bấm chuông rồi gọi lạc cả giọng mất một lúc thì cửa mới mở. Qua cánh cửa mở he hé, một người đàn bà tóc hoa râm nhìn bọn tôi bằng ánh mắt đề phòng. Tôi còn đang lúng túng chưa biết xử trí sao, thì KT đã bước tới nói ngắn gọn: Bà mở cửa giúp, chúng tôi là cảnh sát điều tra cần lấy thêm lời khai về cái chết của ông Tuấn.
Tôi quay qua nhìn KT hơi ngạc nhiên. Suốt cả quãng đường đi em ấy câm như hến, giờ đột nhiên đóng vai cớm nhuần nhuyễn thế. Haizzzz, thật không coi thường em ấy được mà.
Người đàn bà ngẫm nghĩ vài giây rồi cũng kéo rộng cánh cửa, đứng sang một bên cho bọn tôi bước vào.
K.T không nhìn tôi lấy một lần, nhanh nhẹn bước vào. Đúng tác phong của một cán bộ điều tra lâu năm. Tôi cũng vội vã bước vào theo.
Lúc đó khoảng 7-8h tối, nhưng trong nhà không bật đèn tuýp, chỉ có ánh đèn ngủ vàng ệch làm căn phòng nhà thêm âm u. Khi tôi bước vào trong thì thấy chình ình giữa nhà là cái bàn thờ lớn. Hiển nhiên là bàn thờ Tuấn trọc rồi. Vẫn chưa đủ 49 ngày mà.
Hai ngọn nến leo lắt trên ban thờ hắt bóng xuống dưới nền nhà làm mọi thứ càng trở nên méo mó và kì dị. Haizz , tôi cũng không phải đứa yếu bóng vía, nhưng không khí trong phòng này khiến tôi sởn gai ốc, chỉ muốn thoát ra thật nhanh.
Đã thế, KT với người đàn bà kia lại có vẻ rất hợp với cái không gian ma quái này. Nếu không phải tôi đi cùng với KT đến đây, cứ bước vào phòng mà nhìn thấy 2 người đàn bà ngồi đối diện nhau trong ánh sáng mờ ảo này chắc đái cmn ra quần mất.
Người đàn bà thờ ơ còn chẳng thèm rót nước mời bọn tôi. Cứ ngồi nghiêng nghiêng một bên, ánh mắt nhìn vào khoảng không bất cần.
KT cũng ngồi im lặng thi gan với bà ta. Ôi cái đệch mợ, chúng mày đóng phim ma doạ tao phỏng.
Đợi bọn họ thoát vai diễn chắc đến khuya, mà tôi thì không đủ can đảm ngồi đây lâu hơn nữa. Tôi chép miệng đánh tiếng, người đàn bà từ từ quay lại nhìn tôi, ánh mắt vô cảm, bà hỏi: Cái gì cần khai tôi cũng đã khai hết rồi, cô cậu còn muốn hỏi gì thêm nữa thì nhanh cho.
Tôi đang cân nhắc xem làm thế nào để khai thác thông tin thì KT đã cất tiếng: Chúng tôi đến đây không phải vì điều tra cái chết của chồng bà.
Người đàn bà thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn im lặng nhìn KT chờ đợi. KT liếc mắt dò thái độ của bà ta rồi tiếp: Chúng tôi muốn biết mối quan hệ của chồng bà và ông Thắng.
Tôi tập trung quan sát thái độ vợ Tuấn trọc khi nghe câu hỏi của KT, nhưng mặt bà ta vẫn trơ ra lạnh lùng. Haizzz, là vợ của giang hồ số má như Tuấn trọc mấy chục năm trời. Bản lĩnh quả có khác người thường.
Bà ta lạnh nhạt đáp: Tôi chỉ biết chồng tôi có quan hệ bạn bè với ông Thắng, còn ngoài ra tôi không biết gì hơn.
KT tiếp: Bà có biết chồng bà đứng ra tố cáo ông Thắng buôn bán heroin.
- Tôi không biết.
KT hỏi dồn: Bà đứng nói không biết, vì có thể chinh việc tố cáo ông Thắng dẫn đến cái chết của chồng bà đấy.
- Tôi không biết.
Kiểu hỏi của KT làm tôi hơi thất vọng, đúng là nó chỉ khôn ngoan kiểu giang hồ chợ búa, chứ chả có tí kinh nghiệm gì về điều tra cả. Cứ để KT hỏi kiểu này thì chẳng đi đến đâu mà không khéo lại hỏng hết việc, tôi vội ngắt lời: Thế này cô ạ, bọn cháu thực lòng chỉ muốn giúp cô. Giúp... con cô.
Nghe tôi nói đến con, mặt bà ta biến sắc. Bà tay quay qua tôi chuẩn bị nói gì đó thì tiếng chuông cửa vang lên. Sắc mặt bà ta lại đột ngột thay đổi 1 lần nữa, khó coi hơn. Xong bà vội vã đứng dậy bước ra cửa số hé cửa nhìn, rồi lại lật đật mở cửa bước ra ngoài. Không ai bảo ai, tôi và KT cùng nhào đến cửa sổ.
Đứng trước cổng là 1 thằng cốt đột đang thì thầm gì đó với vợ Tuấn trọc. Thằng cốt đột này rất quen, dường như tôi đã gặp nó ở đâu rồi. Tôi còn đang bận nặn óc ra nhớ xem gặp nó ở đâu thì nó đã rồ ga phóng đi. Bà vợ Tuấn trọc cũng nhanh chóng quay vào nhà.
Thái độ của bà ta hoảng sợ hơn thấy rõ, nhưng giọng bà ta lại rất kiên quyết: Mời cô cậu về cho, tôi không có gì để khai thêm nữa. Nếu muốn lấy lời khai đề nghị cô cậu có giấy mời, tôi sẽ lên cơ quan cô cậu làm việc cụ thể. Bây giờ mời cô cậu về cho.
Tôi với KT nhìn nhau rồi cũng đành đứng lên ra về. Nhưng bước đến cửa KT chợt quay lại nói: Tất cả những gì chúng tôi muốn làm là cứu con bà. Bà chỉ cần cho chúng tôi biết con bà ở đâu.
Nghe thế bà ta hơi khựng lại nhưng vẫn quả quyết lắc đầu: Tôi không biết cô cậu nói gì, mời cô cậu về cho.
Tôi bồi thêm: Bà không muốn con bà đi theo chồng bà chứ. Bà định hợp tác với những kẻ đã đẩy chồng bà vào chỗ chết sao.
Bà ta không đáp lời, vẫn mở cửa và đứng sang 1 bên dáng điệu tiễn khách. KT lắc đầu bước ra ngoài trước. Tôi dợm bước đi ra sau, nhưng linh cảm khiến tôi đi chậm lại khi đến gần bà ta.
"Phong hủi" Bà ta nói nhẹ như gió thổi qua tai. Và cánh cửa đóng sập lại sau lưng tôi.
-----
Bước ra khỏi nhà Tuấn trọc, tôi thờ phào. Quả thực không khí trong đó không có lợi cho sức khoẻ của những thằng như tôi.
Tôi im lặng ngẫm nghĩ, cơ mà rốt cục cái tên "Phong hủi" cũng chả có gợn gì trong ký ức của tôi cả. Chắc chắn tôi chưa nghe thấy tên này bao giờ. Tôi quay qua KT, nó cũng đang nhìn tôi. Không biết nó có nghe thấy vợ Tuấn trọc nói không. Tôi nhắc lại: Bà ấy có nói 2 từ: "Phong hủi"
KT ngẫm nghĩ 1 lúc rồi nhún vai: Chưa nghe bao giờ.
Tôi: Theo thái độ của vợ Tuấn trọc thì chắc chắn là bà ta đang bị đe doạ. Và có lẽ con bà ta đang bị kẻ nào đó khống chế. Vấn đề là làm thế nào để biết được kẻ đó là ai.
KT: Tôi nghĩ không khó để điều tra về Phong hủi đâu. Tối về tôi sẽ dò hỏi mấy đứa bạn xã hội. Chắc sẽ ra thôi. Nhưng tìm ra rồi thì sao? Cậu và tôi sẽ làm gì tiếp theo. Tả xung hữu đột cứu con Tuấn trọc hử.
Haizzzz, KT hỏi đúng vấn đề tôi đang lo lắng. Quả thực cứ nhắm mắt nhắm mũi lao theo vậy thôi chứ tôi cũng biết mình thân cô thế cô, xã hội đen không quen mà xã hội đỏ cũng không có. Biết được thêm tí nào nào là nguy hiểm thêm tí đó. Cái thằng cốt đột xuất hiện lúc nãy làm tôi chột dạ. Nhìn thằng đó vừa quen lại vừa khiến cho tôi có cảm giác nguy hiểm. Có điều tôi không nhớ đã gặp nó ở đâu cơ.
Thấy tôi đần mặt suy nghĩ, KT vỗ vai: Không nghĩ được thì đừng cố. Chưa đủ dữ kiện thì có cố chắp nối cũng chả đi đến đâu. Không khéo đưa ra kết luận sai còn nguy hiểm hơn.
Haizzz, câu nói của KT làm tôi nhớ Thư vãi chưởng, tôi quay qua nhìn nó. Dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, nó quả thực rất đẹp. Cơ mà càng nhìn nó tôi càng... nhớ Thư.
Một lần nữa nó lại kéo tôi ra khỏi dòng hồi tưởng: Thế tối nay thế nào đây?
Tôi choàng tỉnh hỏi lại: Thế nào là thế nào?
KT: Thì ngủ ở đâu. Chả nhẽ cậu muốn lang thang cả đêm.
Tôi: Thế cậu muốn như nào?
KT: Thuê khách sạn ngủ chứ muốn như nào. Mà nếu cậu muốn ngủ với tôi thì phải trả tiền. Việc gì ra việc đó.
Vừa nói nó vừa nhìn tôi đá lông nheo. Đờ mờ, đang từ băng sương lạnh lẽo, muốn gợϊ ȶìиᏂ là gợϊ ȶìиᏂ được ngay. Tôi phục nó quá.
-----
Tôi đang nằm trong chăn ấm đệm êm nhìn chòng chọc lên trần nhà.
Có chút tiếc nuối vì không nhận lời KT, nhưng quả thực tôi không muốn có thêm bất cứ lỗi lầm gì với Thư nữa. Bởi vậy sau khi thuê khách sạn cho KT, tôi về nhà bố mẹ ngủ. Thấy bị bỏ lại 1 mình, KT nhìn tôi ngạc nhiên. Kiểu như tại sao tôi lại cưỡng được sức cuốn hút của nó ấy. Cơ mà cảm giác bỏ lại ngừoi đẹp sau lưng hùng dũng bước đi quả thực rất đáng vênh váo mà.
Đang âm thầm hồi tưởng lại thì điện thoại reo. Là số điện thoại của Nam bớp.