Chương 27
Ngồi trước mặt tôi là một người phụ nữ đẹp và gợi cảm. Không chỉ vậy, khuôn mặt của em ấy còn toát lên sự khôn ngoan, sắc xảo. Em ấy làm tôi nhớ đến Thư. Nhưng khuôn mặt Thư hài hoà hơn mà thân hình cũng không bốc lửa như em ấy. Đại loại em ấy đẹp và khôn ngoan kiểu lọc lõi từng trải. Còn Thư kiểu tri thức sách vở. (Văn dốt nên cũng chỉ có thể miêu tả được đến mức này thôi. Anh em hình dung được thì tốt mà không hình dung được thì cũng kệ cm anh em)So sánh vậy là bởi em ấy khiến tôi có cảm giác mình bị em ấy bắt bài, đọc vị y như khi đối diện với Thư.
Đ.A đánh giá cao em ấy quả không sai.
Có điều tôi chả bao giờ nghĩ tới Đ.A lại ở cùng em ấy trong suốt thời gian lẩn chốn và săn tìm Tuấn Trọc...
Chỉ đến khi Đ.A bị bắt, em ấy mới đến gặp tôi.
-----
"Đ.A muốn tôi đến tìm cậu". Kim Thanh bắt đầu cuộc nói chuyện với tôi như vậy.
Thái độ của K.T khiến tôi không thể đoán được mối quan hệ giữa Đ.A và em ấy ở mức nào. K.T không bộc lộ cảm xúc nhiều. Đây đơn thuần như 1 cuộc trao đổi về công việc và em ấy là người được Đ.A uỷ quyền đến làm việc với tôi.
Nhớ lại những gì Thư cảnh báo tôi về K.T, tôi tự thấy cần phải thận trọng hơn: Cậu làm việc này vì Đ.A???
K.T: Cứ cho là như vậy đi.
Tôi: Cậu nói thế là sao. Đây đâu phải chuyện đùa mà nói chuyện kiểu vậy.
K.T: Tôi đâu rảnh mà đến đây nói chuyện đùa với cậu. Tôi chỉ truyền đạt lại những gì Đ.A muốn cậu biết. Cậu nghe hay không thì tuỳ.
Đã có kinh nghiệm với kiểu nói chuyện ngang như cua thế này của Thư nên tôi đành chấp nhận xuống nước: Thôi được rồi, cậu nói đi.
Bằng giọng đều đều, Thư kể lại cho tôi nghe chuyện Đ.A ốp Tuấn Trọc...
Ngay sau khi thằng Lâm "hề" kết liễu Tuấn Trọc. Đ.A vùng bỏ chạy theo Lâm hề đến nơi có chiếc ô tô đang chờ sẵn. Vậy nhưng khi Lâm hề lên xe thì chiếc xe rồ ga phóng ngay mà không đợi Đ.A lên. Lúc đó Đ.A đã nhận ra có vấn đề, nhưng vẫn kịp bắt xe chạy về nhà K.T. Về đến nơi Đ.A cũng chỉ kịp kể lại toàn bộ câu chuyện cho KT và dặn KT đến gặp tôi để nói về những nghi vấn của Đ.A. Ngay sau đó, công an ập vào bắt Đ.A.
....
Tôi: Cậu chưa nói tại sao Đ.A lại ở cùng với cậu. Và Đ.A dặn tôi những gì.
K.T: Chuyện tôi và Đ.A tôi thấy không liên quan gì ở đây. Tại sao tôi lại phải nói với cậu. Còn tôi kể cho cậu nghe như vậy mà cậu vẫn không đoán được Đ.A dặn gì sao.
Tôi: Dặn gì??
K.T thở dài: Không có em Thư, bằng sức của cậu, làm sao cứu được Đ.A đây.
Bỏ qua thái độ coi thường ra mặt của K.T, tôi ngạc nhiên hỏi lại: Cậu biết Thư?
KT: Sao lại không biết. Nó chính là đứa phá hỏng kế hoạch của tôi vụ thằng Dũng còn gì.
Tôi hơi bất ngờ, cảm giác dường như cuộc chơi này chỉ có Thư và K.T hiểu. Hai đứa dường như biết rất rõ về nhau. Còn tôi thì mù tịt.
Không muốn thể hiện cái sự mù tịt đấy ra nên tôi vội vã quay lại vấn đề chính: Ừm... Thế tóm lại Đ.A muốn dặn tôi điều gì.
KT cười nhạt (giống Thư vờ lờ):
Thứ nhất: Tuấn trọc không phải chủ mưu trong vụ bán đứng ông Thắng.
Thứ hai: Đ.A bị gài bẫy để gϊếŧ Tuấn Trọc.
Thứ ba: Lâm hề mới là thằng đâm Tuấn trọc. Nhưng hiện giờ Đ.A đang bị bắt về tội gϊếŧ người.
Tôi gật gù: Vậy Đ.A có dặn tôi phải làm gì không.
K.T: Không. Tự ông phải tính toán thôi.
Chợt nghĩ ra việc K.T cũng đang bị truy nã, Tôi quay ra hỏi: Khoan đã, lúc Đ.A bị bắt, cậu có ở cùng nó không.
K.T cười: Cậu nghi ngờ tôi?? Khuyên cậu nên thực tế chút đi. Đ.A bắt tôi trốn đi trước khi cảnh sát kịp ập vào rồi.
Thấy tôi vẫn nhìn với ánh mắt nghi ngờ, K.T đứng lên nói: Tôi không mạo hiểm sự tự do của mình đến gặp cậu chỉ để nhận được sự nghi ngờ này. Cậu nên tập trung tìm cách cứu thằng bạn cậu. Thay vì chĩa mũi nhọn vào tôi, cậu hãy tìm hiểu xem, cuối cùng ai là người có lợi nhất nếu ông Thắng bị ốp... Kẻ đó chính là thủ phạm.
Nói xong, KT quay lưng đi luôn.
-----
Sau khi K.T bỏ đi, tôi ngồi lại cố gắng xâu chuỗi các sự kiện lại mong tìm ra đáp án.
Thư đã từng nói: Suy luận phá án chỉ sử dụng 1% trí tuệ, 99% còn lại là sự hiểu biết và trải nghiệm. Nếu không có sự hiểu biết thì dù có thông minh tuyệt đỉnh cũng không thể đưa ra kết luận gì. "Đơn giản như khi đánh giá chứng cứ là một cái túi, nếu anh chưa từng tìm hiểu về các loại da và đặc tính của nó thì dù anh có thông minh đến đâu anh cũng không biết được cái túi làm bằng da con gì, khả năng chịu nước, độ bền ra sao... Từ những việc nhỏ nhặt như vậy mới có thể suy luận được những thứ quan trọng hơn như chiếc túi đó sản xuất năm bao nhiêu, đã sử dụng được bao nhiêu năm, người sử dụng thuận tay phải hay tay trái, tính cách của người sử dụng túi..."
Vậy nên trong suốt thời gian yêu nhau, Thư luôn bắt tôi đọc, và tìm hiểu thêm kiến thức về xã hội, về khoa học tự nhiên... Thư bảo: "Anh cứ đọc đi, ngay lúc này không thấy có tác dụng, nhưng đến khi gặp phải sự việc liên quan, anh có thể ngay lập tức đưa ra kết luận. Anh cần nhớ rằng: Người suy luận giỏi hoàn toàn là do hiểu biết và trải nghiệm chứ không phải do thông minh. Em chỉ hơn anh về trí nhớ, nhưng anh hơn em về trí tưởng tượng. Hoà nhau thôi. Anh không suy luận giỏi thì là do anh lười."
Lúc đó nghe nó nói thế tôi đã lầm bầm: Bảo suy luận giỏi chủ yếu do kiến thức và trải nghiệm. Vậy trí nhớ dai là một lợi thế quá lớn rồi. Tưởng tượng thì làm cái mợ gì đây không biết.
-----
Giờ ngồi 1 mình với một mớ hỗn độn phải giải quyết để cứu thằng bạn trí cốt tôi mới thấy nhớ Thư khôn nguôi. Cái mớ hỗn độn này dưới con mắt của Thư sẽ hết sức rõ ràng minh bạch. Vậy mà tôi mãi không tìm ra manh mối. Ngu vờ lờ.
Tôi lắc mạnh đầu để xua hình ảnh Thư ra khỏi đầu cũng để xua luôn cái ý nghĩ dựa dẫm vào em ấy. Thằng bạn thân đang đối diện với án gϊếŧ người, tôi mà còn cứ uỷ mị, đến lúc Đ.A dựa cột thì tôi ân hận cả đời.
Tôi lấy giấy cẩn thận ghi lại toàn bộ quá trình xảy ra sự việc cũng như hiểu biết của tôi về chú Thắng, về Đ.A, về băng của chú Thắng, về các mối quan hệ của chú Thắng.
Rõ ràng, nếu chú Thắng bị bắt thì người hưởng lợi nhất là Tuấn Trọc hoặc Nam bớp - 2 thằng có thể cạnh tranh vị trí ông trùm. Mà theo cách tổ chức của chú Thắng thì cũng chỉ có 2 người này có thể bán đứng chú ấy.
Giờ Đ.A nói Tuấn Trọc không phải chủ mưu. Xong chính Đ.A lại bị gài gϊếŧ Tuấn Trọc. Vậy người hưởng lợi cuối cùng ở đây là... Nam Bớp.
Quá rõ ràng rồi, tôi đập tay xuống bàn kết luận. Và thằng Lâm hề kia chắc chắn là người của Nam bớp. Nam bớp cài Lâm hề đi theo Đ.A để giải quyết Tuấn trọc đồng thời đổ tội cho Đ.A. Một công đôi việc.
Giờ chỉ cần tìm được thằng Lâm hề là sẽ phăng được đầu mối. Có điều làm sao để tìm được thằng Lâm Hề đây. Quan hệ giang hồ trong băng của chú Thắng tôi không biết gì. Mà dù có đi căng nữa thì giờ chắc hẳn thằng Lâm hề đã lặn một hơi dài. Có khi nó cũng chả còn ở Việt Nam nữa. Muốn tìm nó thật không hề đơn giản.
Chợt nhớ đến tờ giấy mời luật sư của Đ.A, tôi đang tính phải tìm mọi cách đề vào gặp được nó. (Phần trước có nói là trong giai đoạn điều tra này, luật sư muốn gặp Đ.A thật sự là vô cùng khó khăn).
Vậy nên mấy ngày sau tôi loay hoay tìm cách chắp nối quan hệ để vào gặp Đ.A. Chưa đâu vào đâu thì... Nam Bớp gọi điện.