Săn Nã

Chương 26

Chương 26
Tôi: Thế tìm được lão mày định làm gì.

Đ.A: Gϊếŧ. Chả nhẽ lại ngồi uống trà.

Đ.A trả lời giọng bình thản như bọn tôi đang nói về việc chăn dân trong 1 trận đế chế. Có điều khi nói ra câu đó, ở nó toát ra một sự lạnh lẽo, không còn tính người. Tôi biết nó sẽ làm thế. Chắc chắn sẽ làm thế. Và nó sẽ không dừng lại cho đến khi gϊếŧ được Tuấn trọc.

Tôi vớt vát bằng cách hỏi một câu nhạt toẹt mà chính tôi cũng cảm thầy thừa thãi: Mày đã nghĩ kỹ chưa, có nhất thiết đánh đổi cuộc đời mình vì chuyện này không.

Đ.A cười lạnh lẽo: Mày không hiểu rồi. Tao không có quyền lựa chọn. Tao còn sống ngày nào thì ngày đấy Tuấn trọc còn săn tao. Nhổ cỏ nhổ tận gốc, chính nó đã dậy tao vậy mà. Không chỉ là trả thù, nếu tao muốn sống thì phải gϊếŧ được nó. Giang hồ vốn dĩ như thế. Và mày nghĩ tao có thể bỏ qua cho thằng phản bội bố tao sao.

Tôi im lặng nghe thằng Đ.A nói mà không thể phản bác được vì biết nó nói đúng. Thế giới nó sống không giống với thế giới của tôi. Trong thế giới của nó "Gϊếŧ hoặc bị gϊếŧ, đâm hoặc bị đâm". Đây không chỉ là câu nói trong phim ảnh. Nó là hiện thực mà Đ.A đang phải đối mặt.

Tôi quay qua nhìn Đ.A, nó cũng đang nhìn tôi. Khuôn mặt nó tiều tuỵ hốc hác nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự bất cần và thù hận. Có điều, không hiểu sao tôi thấy anh mắt nó có gì đó đáng thương, Như kiểu muốn vùng thoát ra khỏi thực tại nhưng bất lực.

Nó là thằng bạn thân nhất của tôi, tôi muốn giúp nó lắm chứ, nhưng tôi biết mình không thể. Cảm giác như định mệnh đã an bài buộc thằng Đ.A phải bước theo...

Giá như Thư có ở đây. Haizzz

"Nhưng giờ mày làm sao tìm được lão Tuấn trọc" Tôi lên tiếng phá tan sự im lặng.

Đ.A: Sớm thôi, tao đang cho bọn đàn em săn lão ấy rồi. Chỉ sợ bọn cớm nó tìm ra lão ấy trước thôi.

Tôi: Thế còn bố mày, mày không nghĩ cách cứu ông ấy sao.

Đ.A: Cứu thế đéo nào được, ông già buôn cả tấn hàng rồi. Có thánh mới cứu được.

Tôi: Mày là người trong cuộc nên nghĩ thế, chắc gì công an đã có đủ chứng cứ. Với Cả bố mày chắc cũng tính toán hết rồi. Không dễ gì để lộ chứng cứ cho bọn cớm đâu. Còn nước còn tát.

Đ.A cười: Tát thế đéo nào được khi không có tiền. Ngay khi bố tao bị bắt, tất cả tài khoản ngân hàng và tài sản nhà tao đã bị phong toả hết rồi. Mày vẫn nghĩ là uốn 3 tấc lưỡi là có thể cứu ông ấy sao.

Tôi: Dù sao đi nữa thì cũng vẫn phải làm. Mày viết cho tao cái giấy mời luật sư để tao vào gặp ông ấy xem sao.

Nói đoạn tôi đưa giấy bút cho Đ.A. Nó ngập ngừng 1 chút rồi cũng viết, xong đưa lại cho tôi. Tôi cầm tờ giấy, chợt nghĩ ra tôi nói: Nhân tiện mày viết luôn giấy mời để tao làm luật sư cho mày luôn đi. Sau này có chuyện gì xảy ra... tao còn vào gặp.

Đ.A cười: Gϊếŧ người mà luật sư cũng bảo vệ được sao.

Nói thế nhưng nó cũng viết tiếp một tờ giấy mời luật sư khác.

Tôi nói trong lúc nó viết: Đã xác định trước như vậy thì mày tính cách làm cho khéo, để sau này tao còn tìm ra cách bảo vệ cho mày.

Đ.A cười nhạt: Có cách gϊếŧ người để sau này thoát tội nữa à.

Viết xong tờ giấy thứ hai nó vứt bút xuống bàn, nói: Sau hôm nay tao với mày coi như chưa từng quen biết. Mày đừng tìm cách liên lạc với tao nữa kẻo liên luỵ.

Nói đoạn nó quay lưng bước ra cửa. Tôi ngăn lại: Mày đợi tao chút đã.

Tôi chạy lại mở tủ lấy 200 triệu hôm trước lấy được của thằng Dũng đưa cho Đ.A. Nó nhìn cọc tiền nói: Đưa cho tao coi như mất luôn đấy. Mày biết mà.

Tôi cười: Mày giờ làm đếch gì có tiền. Cầm lấy, Làm gì cũng phải có tiền. Mà... nếu mày suy nghĩ lại, thì cầm số tiền này vào nam lập nghiệp. Quên ân oán giang hồ đi. Ở ngoài này tao sẽ tìm cách cứu bố mày. Chí ít cũng giúp ông ấy không phải dựa cột.

Đ.A nhìn tôi đăm đăm nhưng không nói gì nữa. Nó bỏ tiền vào túi, mở cửa, chạy nhanh vào bóng đêm.

Tôi đứng đó, bất lực nhìn theo thằng bạn thân nhất của mình lao vào chỗ chết...

Giá như lúc đó tôi mạnh mẽ hơn, kiên quyết hơn để thuyết phục được nó...

Giá như...

-----

Rít một hơi thuốc dài, nó búng điều thuốc vào bóng tối trước mặt, ngắm tàn lửa tạo thành một vệt cầu vồng giữa bóng đêm. Đó là điếu thuốc cuối cùng, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng Tuấn trọc đâu. Bên cạnh nó, thằng đệ thân tín vẫn chăm chú chơi game trên điện thoại. Nó sốt ruột hỏi lại: Mày có chắc chắn Tuấn trọc ở đây không. Sao giờ vẫn chưa thấy nó.

Thằng đệ: Anh yên tâm, tin chuẩn đấy. Lão ấy một ngày không có hơi gái không chịu được. Hôm trước thằng Thanh nó bắt gặp lão chơi gái trên Đồ Sơn rồi theo về tận đây mà.

Hỏi thế chứ nó biết thằng đệ này vốn dĩ cẩn thận, nếu không chắc chắn sẽ không bao giờ khẳng định như vậy.

Nó lại nép vào tường, kiên nhẫn chờ đợi.

12h đêm, từ đầu ngõ có ánh đèn xe ô tô. Một chiếc taxi dừng lại, mở cửa, thả khách rồi quay xe đi. Để lại bóng tối và một thằng đàn ông cao lớn... trọc đầu. Lão lững thững bước vào ngõ. Đi được một đoạn, lão vạch quần úp mặt vào tường đứng đái.

Giữa bóng đêm, nó dán người vào tường căng mắt theo dõi con mồi. Tay nó nắm chặt con dao, mồ hôi vã ra như tắm.

Đái xong, Tuấn trọc lại lững thững bước vào ngõ. Kiên nhẫn đợi lão bước qua chỗ nấp, nó nhẹ nhàng bước tới từ phía sau vung dao, nghiến răng đâm mạnh...

Mấy chục năm lăn lộn giang hồ, Tuấn trọc thừa đủ kinh nghiệm để nhảy chồm lên phía trước né đòn đánh lén khi nhác thấy ánh dao loé lên. Theo bản năng, Tuấn trọc lăn tròn sang bên cạnh để tránh những nhát dao tiếp theo. Không để cho lão đứng dấy, nó nhẩy xổ theo đâm liên tiếp.

Rốt cục con dao cũng đâm được vào bắp đùi của Tuấn trọc nhưng cũng làm nó mất thế bị Tuấn trọc vung tay xô ra bên cạnh. Và không như những thằng khác sẽ nhân cơ hội bỏ chạy, Tuấn trọc chồm người nằm đè lên nó. Khát vọng báo thù và bản năng sinh tồn khiến 2 bóng đen lao vào nhau quần thảo. Cuối cùng kinh nghiệm của Tuấn trọc vẫn hơn sức trẻ của nó. Lão đè được nó xuống khoá chặt 2 tay. Miệng thở hồng hộc, lão nói đứt quãng: Nghe này, tao buộc phải làm thế. Mày hiểu không. Bố mày thất thế rồi. Mà con tao thì....

Lão nói chưa dứt câu thì hự một tiếng, thằng đệ đã đâm nhát dao giữa cổ. Tuấn trọc chỉ ằng ặc được vài tiếng rồi gục xuống, máu bắn tung toé khắp mặt nó. Nó vùng dậy, đẩy lão sang một bên rồi cắm đầu chạy theo thằng đệ ra đầu ngõ. Ở đó một chiếc ô tô con đã đợi sẵn...