Chung Ngự Sâm nói tiếp:
"Tiểu Hề không có ác ý đâu. Những chuyện này chỉ có ba anh em mình biết thôi. Sau này, nhớ kiểm soát hành động của mình. Anh không muốn mối quan hệ giữa chúng ta vì thế mà rạn nứt."
Chung Ly Tuân gật đầu nhẹ, nói ngắn gọn:
"Còn việc gì khác nữa không?"
Chung Ngự Sâm khoát tay ra hiệu. Chỉ cần Chung Ly Tuân có thái độ như vậy đã là tốt lắm rồi. Bình thường, có lẽ anh sẽ chẳng ngại mà đánh với Chung Hề một trận.
Khi Chung Ly Tuân rời đi, Chung Hề rón rén quay lại, vẻ mặt vẫn đầy tò mò. Cậu lầm bầm:
"Ah hai, anh ba thích cái cậu Alpha kia, chính là người trong những bức ảnh trong phòng anh ấy. Mấy lần trước em nhìn thấy rồi, nhưng sau đó ảnh đều bị anh ba giấu đi hết."
Chung Ngự Sâm gật đầu, không tỏ vẻ bất ngờ, chỉ dặn dò:
"Được rồi, nghỉ sớm đi. Chuyện này đừng nhắc lại nữa."
Dù hơi ấm ức, Chung Hề vẫn im lặng nghe lời, tự động ngậm miệng.
Mối quan hệ giữa các thành viên trong Chung gia luôn là điều phức tạp. Chung lão đại có ba người con: hai Alpha và một Omega. Phu thê tuy ân ái, nhưng tính cách ba đứa trẻ lại hoàn toàn khác biệt.
Người thì điềm tĩnh như xử nữ, khi động lại nhanh nhẹn như thỏ, thông thạo mọi loại công nghệ thông tin. Người khác thì lạnh lùng như băng giá, ít khi cười nói, chỉ chăm chú vào sự nghiệp. Người còn lại thì điên cuồng, cố chấp đến đáng sợ, cả đời chỉ đam mê nghiên cứu khoa học thực nghiệm.
Dù vậy, cả ba đều có điểm chung: lão nhị và lão tam vô cùng kính trọng lão đại. Mỗi lời của anh cả đều không ai dám phản bác.
Ngược lại, lão nhị của Chung gia lại không có con, sống một mình cô đơn. Từ khi Chung Ly Tuân ra đời, anh đã bị lão nhị ôm về nuôi nấng một mình.
Dù lão đại từng phản đối, ý kiến đó cũng không hiệu quả, vì bị lão gia khuyên can. Cuối cùng, Chung Ly Tuân được giao cho lão nhị chăm sóc, chỉ khi trưởng thành mới quay về.
Tuy nhiên, vì khoảng cách xa cách từ nhỏ, mối quan hệ giữa anh với hai người còn lại khá nhạt nhòa, chỉ nhờ vào mối dây huyết thống mới còn chút liên kết mong manh.
Sáng sớm
Tiếng chuông điện thoại réo rắt kéo Lưu Ngọc Bắc ra khỏi giấc ngủ. Cậu nửa tỉnh nửa mê bắt máy, giọng vẫn còn ngái ngủ:
"Alo? Có chuyện gì vậy?"
Đầu dây bên kia là Lưu Thành Uyên, người đã dọn ra khỏi nhà từ lâu. Không hiểu sao hôm nay lại gọi điện tìm cậu.
Tiếng hét lớn vang lên từ điện thoại, như muốn phá nát màng nhĩ của Lưu Ngọc Bắc, khiến cậu phải đưa máy ra xa.
"Chu Văn Thành đâu? Chết thế nào? Có phải mày làm không?"
Những câu hỏi dồn dập khiến Lưu Ngọc Bắc ngớ người. "Gì chứ? Sao lại bảo là mình làm? Ông ta nghĩ mình có khả năng làm mấy chuyện đó sao?"
Cậu hạ giọng, đáp lại đầy lạnh lùng:
"Không phải tôi. Ông nghĩ tôi là ai vậy? Nếu chỉ để hỏi chuyện này, thì chắc chúng ta không còn gì để nói đâu."
Lưu Thành Uyên càng giận dữ:
"Mày là con trai tao! Tao không có quyền nói chuyện với mày sao? Bây giờ mày đang ở đâu? Khi nào về nhà?"
Lưu Ngọc Bắc bật cười, cảm giác vừa buồn cười vừa chua chát. Từ ngày cậu dọn khỏi nhà, Lưu Thành Uyên chưa từng quan tâm đến sống chết của cậu. Vậy mà giờ đây, khi Chu Văn Thành chết, ông ta lại gọi điện vội vã, như thể lo lắng cho một người ngoài hơn cả con ruột.
Cậu đáp, giọng lạnh băng:
"Tôi về hay không thì liên quan gì đến ông? Từ lúc ông bán tôi cho Chu Văn Thành, giữa chúng ta đã chẳng còn gì để nói nữa."
Lưu Thành Uyên quát lớn:
"Dù sao đi nữa, tối nay mày phải về nhà một chuyến. Tao có chuyện cần nói."
Không muốn tranh cãi thêm, ông chỉ muốn lôi kéo cậu về nhà bằng mọi giá để hoàn thành mục đích riêng.
Lưu Ngọc Bắc đáp lời:
“Tôi không muốn về.”
“Cha nhỏ của mày đang nhớ mày đấy.” Lưu Thành Uyên không còn cách nào khác, đành phải dùng đến con bài cuối cùng, uy hϊếp để ép Lưu Ngọc Bắc phải trở lại.
Giọng nói lạnh lẽo của ông khiến người nghe có cảm giác như Lưu Ngọc Bắc chẳng phải con ruột của mình, đủ để làm lòng người giá lạnh.
Lưu Ngọc Bắc im lặng, trong lòng cậu thật sự cũng nhớ Trương Tuế An. Đã lâu rồi cậu chưa được ngửi mùi tin tức tố an ủi dịu dàng của cha nhỏ. Trong ký ức, mùi hương ấy là vị thanh chanh phảng phất chút chua xót, nhưng nếu cảm nhận kỹ lại, nó vẫn rất ngọt ngào.
“Có về hay không là chuyện của mày. Lời tao muốn nói, tao đã nói rồi.” Lưu Thành Uyên cúp máy ngay sau đó, không cho Lưu Ngọc Bắc kịp phản ứng, như thể ông chắc chắn rằng cậu sẽ phải về.
“Được rồi, Tiểu Cẩm, ba đã thuyết phục anh con trở lại rồi. Đến lúc đó, con muốn làm gì thì làm.” Lưu Thành Uyên dịu giọng với Lưu Ngọc Cẩm, hoàn toàn khác với vẻ hùng hổ khi nãy, cứ như hai con người khác nhau.
Trên bàn trà, một xấp ảnh chụp được bày ra. Nếu nhìn kỹ, nhân vật chính trong ảnh đều là một người — Lưu Ngọc Bắc.
Những bức ảnh này đều là chụp lén, đôi chỗ mờ nhòe, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra đó là Lưu Ngọc Bắc. Trong ảnh, cậu và một người đàn ông có cử chỉ rất thân mật, vừa trò chuyện vừa cười đùa, thậm chí còn ôm nhau. Nhìn thoáng qua, họ chẳng khác nào một cặp tình nhân đang đắm chìm trong tình yêu.
Điểm đáng chú ý không phải chỉ có vậy. Phía sau họ chính là nhà hàng chủ đề tình nhân nổi tiếng xa hoa ở Lâm An. Một nơi mà muốn vào được thì nhất định phải đặt chỗ trước.
Lưu Ngọc Cẩm tỏ ra ấm ức, nói với ba mình:
“Đây chẳng phải là Chung Ly Tuân sao? Người con thứ hai của nhà họ Chung. Anh trai con quen biết một nhân vật lớn như vậy mà lại giấu không nói với chúng ta. Nếu không nhờ bạn học tình cờ nhìn thấy, chắc anh con còn muốn che giấu mãi.”
Lưu Thành Uyên hừ lạnh, giọng đầy khinh miệt:
“Nó dám giấu ư? Nó là một Alpha, hai Alpha không được phép kết hôn. Nếu nó dám, ta sẽ tố giác.”
“Nhưng làm vậy cũng không ổn, Chung gia vừa có tiền vừa có thế. Chuyện này chắc chắn không dễ giải quyết. Nếu anh trai con thành con dâu nhà họ Chung, anh ấy có khi nào sẽ trả thù chúng ta không? Dù sao chúng ta cũng là người đã bán anh ấy mà.”
“Nó không dám đâu.” Ánh mắt Lưu Thành Uyên hiện lên một tia tàn nhẫn, “Vậy con muốn làm gì?”
Lưu Ngọc Cẩm nảy ra ý tưởng, nói:
“Không bằng ba để anh trai giới thiệu Chung Ly Tuân cho con. Con là một Omega, tin tức tố của con sẽ là sự quyến rũ đối với Alpha. Chắc chắn con có thể mê hoặc Chung Ly Tuân. Đến lúc đó, chúng ta có thể bước chân vào nhà họ Chung.”