Luôn Có Người Cố Chấp Muốn Đánh Dấu Ta

Chương 5

Phòng thí nghiệm này chỉ có cậu và anh hai là được tự do ra vào. Nếu là người khác, chắc chắn sẽ bị Chung Ly Tuân chặn ngay từ ngoài cửa.

Chung Ly Tuân lắc đầu, giọng trầm:

“Không có gì.”

Chung Hề tốt bụng thu dọn đống lộn xộn giúp anh, vừa làm vừa càu nhàu:

“Anh đừng giam mình mãi trong phòng thí nghiệm như thế. Có những thứ mà ngay cả các nhà khoa học cũng không giải mã nổi. Anh cho mình chút thời gian nghỉ ngơi đi. Anh hai mà về, chắc chắn lại trách anh cho xem.”

Chỉnh sửa lại vạt áo, Chung Ly Tuân đẩy gọng kính dày, che đi ánh mắt đầy cảm xúc của mình:

“Được rồi. Giúp anh tra thông tin về người tên Lưu Ngọc Bắc.”

Chung Hề nghe vậy mà ngạc nhiên đến tròn xoe mắt, không dám tin vào tai mình.

Thấy vậy, Chung Ly Tuân lạnh lùng hỏi:

“Sao vậy? Không làm được à?”

Chung Hề vội vàng lắc đầu:

“Làm được chứ! Làm được ngay!”

Lần trước, người nào nhìn thấy bộ mặt không biểu cảm này của anh ba đều trở thành vật thí nghiệm. Cậu không muốn bị biến thành chuột bạch.

Hơn nữa, anh ba của cậu luôn không để ý đến những chuyện bên ngoài, chỉ tập trung vào nghiên cứu tuyến thể. Điều gì khiến anh ba chủ động tìm kiếm thông tin về một người? Cậu thực sự rất tò mò.

Chỉ mất chưa đến ba phút, Chung Hề đã thu thập đầy đủ mọi thông tin về Lưu Ngọc Bắc, từ chuyện cậu ta hồi nhỏ tè dầm mấy lần cũng không sót.

Chung Ly Tuân cầm tập tư liệu, càng xem, lông mày càng nhíu chặt.

Lưu Ngọc Bắc thường xuyên xuất hiện trong các buổi tiệc đêm. Mỗi tháng ít nhất hai, ba lần, và mỗi lần đều sử dụng loại thuốc chế biến kém chất lượng. Chính điều đó đã khiến tuyến thể của cậu ta bị tổn thương nghiêm trọng.

Anh đã tốn rất nhiều công sức mới phục hồi được một phần tuyến thể của Lưu Ngọc Bắc, nhưng chỉ miễn cưỡng ngửi được chút ít tin tức tố.

Quả nhiên, trên đời này không có ai là hoàn hảo. Lưu Ngọc Bắc cũng vậy, vì tiền bạc và lợi ích mà phải cúi đầu. Thứ tin tức tố rẻ tiền kia chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Nhưng Lưu Ngọc Bắc lại tìm đến anh cầu cứu, điều này chứng tỏ Lưu Ngọc Bắc có thể đã bị bắt... Cũng có khả năng giá cả không thỏa thuận được, Lưu Ngọc Bắc định trở mặt nhưng cuối cùng không thấy tăm hơi.

Chung Ly Tuân bật lửa đèn cồn, ánh mắt dõi theo ngọn lửa liếʍ cháy tập tài liệu. Một người chỉ gặp mặt có một lần, anh vốn không nên bận tâm đến vậy. Sự chú ý của anh lẽ ra nên đặt ở thí nghiệm quan trọng, không phải phân tâm vì chuyện không đâu.

Tài liệu cháy thành tro tàn, bị gió thổi tung ra. Chung Ly Tuân thu dọn dụng cụ thí nghiệm, chuẩn bị bước vào giai đoạn tiếp theo.

Chung Hề ngồi trước máy tính, nhìn số liệu rồi nhắc:

“Anh ba, người tên Lưu Ngọc Bắc này, tối nay còn tham dự dạ tiệc. Trong danh sách có ghi thông tin đăng ký của cậu ta.”

Chung Ly Tuân hơi nheo mắt, tâm trạng vừa mới ổn định lại lập tức rối loạn:

“Chuyện này thì liên quan gì đến anh?”

Chung Hề bĩu môi, lí nhí nói:

“Không liên quan mà anh còn bảo em tra ra cả gia phả ba đời nhà người ta.”

“Em vừa nói gì?”

“Không có gì, không có gì, em đang khen anh hai anh dũng, tài trí hơn người mà.”

“…”

Rầm một tiếng, Chung Ly Tuân đá văng cửa phòng. Mùi tin tức tố nồng đậm xộc thẳng vào khiến anh hoa mắt. Anh vẫn không yên lòng về Lưu Ngọc Bắc, lo lắng tên ngốc đó gặp chuyện chẳng lành, dù sự thật có thể không khác điều anh đã nghĩ.

Lưu Ngọc Bắc mặt đỏ bừng, nằm trong lòng một người đàn ông xa lạ, quần áo xộc xệch như sắp rơi nhưng lại níu chặt, dáng vẻ vừa kháng cự vừa mời gọi.

Chung Ly Tuân chỉ cảm thấy trong đầu có thứ gì đó nổ tung. Hương tuyết tùng lạnh lẽo lan tỏa, điên cuồng chiếm lĩnh, nhanh chóng bao trùm cả căn phòng.

Anh tiện tay chộp lấy một chai rượu và ném thẳng vào Chu Văn Thành. Gã vốn vừa mới băng bó đầu, giờ lại bị thương nặng đến mức ngất xỉu.

Lưu Ngọc Bắc còn chưa rõ hôm nay là ngày gì. Trên cổ cậu vài dấu vết đỏ bừng nổi bật. Hương tin tức tố lạnh lẽo vây quanh, tựa như những bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ, khiến cậu ngột ngạt đến mức không thở nổi.

Ánh mắt Chung Ly Tuân ngập tràn băng giá, giống như một con rắn độc vừa tỉnh sau giấc ngủ đông dài. Anh nhấc chân, mạnh mẽ đá Chu Văn Thành, không ngừng nghiền dẫm. Tiếng kêu thảm thiết của Chu Văn Thành vang vọng khắp phòng.

Lưu Ngọc Bắc dần tỉnh táo, ánh mắt lóe lên một tia sáng. Cậu co người lại phía sau ghế sofa, ngây ngốc nhìn Chung Ly Tuân, nhất thời quên mất phải phản ứng ra sao.

Chung Hề ló đầu vào, nhỏ giọng nhắc nhở:

“Anh ba, đừng gϊếŧ người. Để em dọn dẹp hiện trường, anh mau đưa người đi trước.”

Chung Ly Tuân không nói gì, chỉnh lại vạt áo rồi bế ngang Lưu Ngọc Bắc, sải bước rời khỏi.

Lưu Ngọc Bắc giống như nhận ra mình được cứu, tay siết chặt vạt áo của Chung Ly Tuân, tựa như đang bấu víu vào sợi rơm cứu mạng cuối cùng.

Nhưng ngay sau đó, cậu bị ném xuống hồ nước lạnh buốt. Dòng nước giá rét dội từ đầu xuống, khiến cậu run rẩy toàn thân.

Chỉ khác ở chỗ lần này, cậu rõ ràng cảm nhận được sự sống xung quanh. Mùi hương tuyết tùng lạnh lẽo ấy ép đến mức cậu không thở nổi.

Cậu cố gắng mở mắt để nhìn, nhưng thế nào cũng không mở ra được, tựa như mí mắt bị dán chặt lại.

Hương vị đó... thật quen thuộc.