Lưu Ngọc Cẩm là con ruột của Lưu Thành Uyên, còn cậu thì là gì?
Đột nhiên, Lưu Thành Uyên ném một ống thuốc tiêm về phía cậu, giọng nói lạnh lẽo:
“Nếu mày không muốn nhìn Trương Tuế An chết, thì làm theo những gì tao bảo.”
Lưu Ngọc Bắc ngước mắt nhìn lên tầng hai, rồi cầm lấy ống thuốc. Cái lạnh băng của nó như muốn đốt cháy bàn tay cậu. Trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ lạnh lẽo, cay nghiệt:
“Cha thật sự tàn nhẫn đến vậy sao? Chỉ vì tiền mà ngay cả người sống cùng mình mấy chục năm cũng không tha.”
Lưu Thành Uyên nghẹn lời, vẻ mặt lộ rõ sự nóng giận, quát lớn:
“Mày im đi! Nó là cái thá gì chứ? Trước khi bệnh tật còn kiếm được tiền, bây giờ thì vô dụng, lại còn ngốn cả đống tiền thuốc men. Tao không phải loại người trọng tình trọng nghĩa, nuôi thêm một kẻ tốn tiền chỉ tổ phí công!”
Lưu Ngọc Bắc đáp, giọng bình tĩnh:
"Cha có thể ly hôn. Con sẽ tự nuôi cha nhỏ.”
Lưu Thành Uyên bật cười lạnh lẽo:
“Mày nuôi? Mày lấy gì để trả viện phí? Hay định để Trương Tuế An nằm trong tay mày mà chờ chết?”
Lòng Lưu Ngọc Bắc thắt lại, không nói thêm một lời nào. Những gì Lưu Thành Uyên nói đều là sự thật. Cậu không có khả năng lo liệu.
Cậu chẳng có sự lựa chọn nào khác. Dẫu có cố đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn phải quay về điểm xuất phát.
Lưu Thành Uyên biết rõ điều cậu trăn trở, ông ta đã nhắm trúng vào điểm yếu ấy để siết chặt. Nếu cậu không nghe lời, Lưu Thành Uyên sẽ cắt đứt tiền viện phí của Trương Tuế An.
Hiện tại, cậu không có khả năng chi trả khoản viện phí khổng lồ ấy. Chỉ còn cách dựa vào sự giúp đỡ của Lưu Thành Uyên.
Cậu không thể hiểu nổi, tại sao Lưu Thành Uyên – người vẫn là chồng hợp pháp của Trương Tuế An – lại có thể tuyệt tình đến vậy.
Dù cậu chán ghét ngôi nhà này, nhưng người mà cậu kính yêu nhất lại đang sống ở đây. Chính cha nhỏ đã dạy cậu đọc sách, viết chữ, và cả cách làm người.
Cậu không thể từ bỏ. Cũng chẳng thể buông tay.
Ít nhất, trước khi Trương Tuế An lâm bệnh, ngôi nhà này từng rất hòa thuận, hạnh phúc. Nhưng gia đình mà cậu từng ngưỡng mộ ấy lại tan vỡ chỉ sau một đêm.
Hiện giờ nguồn thu nhập của cả nhà đều dựa vào cậu và Lưu Thành Uyên.
Lưu Ngọc Cẩm vẫn sống sung túc, được nuôi nấng trong sự đầy đủ, hạnh phúc.
Còn kẻ bất hạnh, chỉ có cậu mà thôi.
Lưu Ngọc Bắc đứng trước tấm kính pha lê, nhìn chằm chằm mũi kim sắc bén đâm vào tuyến thể. Chất lỏng lạnh ngắt chậm rãi chảy vào, hòa cùng dòng máu trong cơ thể cậu.
Chợt, cậu nhận ra trên tuyến thể có ba vết kim đỏ. Hai vết là do cậu tự tiêm trước đó, còn vết kim thứ ba, cậu không nhớ nó xuất hiện từ bao giờ.
Bất giác, cậu nghĩ đến lời của Chung Ly Tuân. Liệu đó có phải là do mình làm không?
Thôi kệ đi. Có lẽ cậu nghĩ nhiều quá. Chung Ly Tuân làm sao có thể để tâm đến sống chết của cậu?
Nhưng lần này, cậu biết mình sẽ không còn may mắn như trước nữa.
Nhớ đến gương mặt béo phệ của Chu Văn Thành, lòng cậu dâng lên một cảm giác buồn nôn.
Cậu thực sự không biết phải đối mặt như thế nào.
Rầm! Một tiếng động lớn vang lên, toàn bộ những vật chứa bằng pha lê bị hất văng xuống sàn, vỡ tan trong nháy mắt. Mảnh pha lê nằm lặng lẽ trên mặt đất, trông thật thảm hại.
Chung Ly Tuân nhìn chằm chằm vào số liệu thí nghiệm, suy nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được sai sót đã xảy ra ở bước nào. Trái lại, trong đầu anh cứ hiện lên hình ảnh nụ cười của Lưu Ngọc Bắc, khiến anh không thể tập trung để tiếp tục thí nghiệm.
Cậu ta có thể không nhớ anh, nhưng anh thì không bao giờ quên được Lưu Ngọc Bắc.
Đó là một đêm mưa lớn. Anh vì thí nghiệm không thuận lợi, đã ra ngoài để giải tỏa. Anh muốn nhờ cơn mưa này gột rửa những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Đứng giữa màn mưa, anh lặng lẽ tận hưởng cảm giác được tắm dưới bầu trời. Nhắm mắt lại, để từng giọt nước rơi trên gương mặt, anh say mê cảm giác nghẹt thở này.
Đột nhiên, mưa ngừng rơi. Nhưng bên tai anh, tiếng mưa vẫn vang vọng. Mở mắt ra, trước mắt anh là một màn đen như sân khấu đang khép lại. Qua khung xương màu bạc của chiếc ô, anh nhìn thấy một đôi mắt trong suốt, không vướng chút bụi trần, chẳng hề mang theo một chút tạp niệm nào.
Khoảnh khắc ấy, tim anh chợt lỡ một nhịp. Cả thế giới trong mắt anh chỉ còn lại đôi mắt đó. Mùi hương cam dịu nhẹ thoảng qua mũi, và với bản năng của một người thường xuyên tiếp xúc với tuyến thể, anh nhanh chóng nhận ra giới tính thứ hai của Lưu Ngọc Bắc.
Đó là một Alpha hiền hòa, ngay cả tin tức tố cũng toát lên vẻ dịu dàng, không mang theo chút gì gọi là công kích. Anh người luôn phải tiếp xúc với đủ loại tin tức tố phức tạp, đây là lần đầu tiên anh gặp một hương thơm dễ chịu đến vậy.
Chỉ một chút ấy thôi cũng đủ làm lay động lòng anh.
Lưu Ngọc Bắc mỉm cười, đưa chiếc ô cho anh. Anh còn chưa kịp nói gì, cậu đã xoay người bước đi, biến mất trong màn mưa, giống như một giấc mộng thoáng qua. Nếu không có chiếc ô kia, có lẽ anh đã nghi ngờ liệu mình có đang tưởng tượng.
Cuộc gặp gỡ vội vàng, và cũng vội vàng chia xa.
Khi gặp lại lần nữa, Chung Ly Tuân không còn ngửi thấy mùi hương cam dịu nhẹ mà anh luôn nhớ nhung. Thay vào đó, là một thứ tin tức tố rẻ tiền, ngọt ngào đến mức buồn nôn.
Răng rắc!
Chung Ly Tuân sực tỉnh. Do quá tập trung, anh vô tình bẻ gãy cây bút chì trong tay.
“Anh ba, có sao không?” Chung Hề nghe tiếng liền bước vào.