Thần Quân Không Sợ Sao?

Chương 3

Khúc gỗ đen Cao Cảnh được lười già A Hoãn đem theo bên người chăm sóc, nuôi dưỡng. Nhưng dù cho đã khỏe lại, Cao Cảnh vẫn đen thùi, không có vẻ gì là một thụ yêu, cả ngày cứ lăn lóc như khúc gỗ. A Hoãn dạy y làm một số việc vặt trong thần miếu. Mặc dù có đôi lúc y thốt ra những câu ngu ngốc không đâu vào đâu, nhưng học hỏi thì lại rất nhanh.

Kể từ lúc Cao Cảnh được đưa đến thần miếu, y chẳng thấy vị Bạch Hổ thánh quân hay cô gái Hồng Diễm đâu cả. Bình thường, y chỉ làm việc vặt quẩn quanh thần miếu, có lúc còn giúp đỡ A Hoãn sắp xếp lễ vật tín mà đồ dâng lên, nhân tiện ăn vụn chút đồ cúng.

Thoắt cái, tám năm trôi qua. Trên đầu Cao Cảnh mọc ra hai cái chồi non trông rất buồn cười. A Hoãn cứ trêu chọc y suốt, nhưng y vẫn kiên quyết cho rằng mình là con người, không phải thụ yêu. Dù phụ thân đã mất thì y vẫn luôn tin rằng một ngày nào đó, mình sẽ trở thành loài người giống như phụ thân.

A Hoãn cốc đầu Cao Cảnh rồi nói:

- Cái đó gọi là hoá hình. Bất kỳ yêu tinh nào, khi tu luyện đến một mức độ, đều sẽ hoá hình mà thôi.

Y xoa xoa chỗ bị đau rồi thắc mắc:

- Vậy tại sao A Hoãn không hoá thành hình người? Gương mặt của ông vẫn là của một con lười.

Ông ta thở dài đáp:

- Đúng ra lúc chuẩn bị hoá hình, ta nên tìm một người phàm để lấy đó làm hình mẫu, nhưng mà ta lại lười đi tìm. Thôi thì cứ làm con lười cho rồi. Đâu phải ai cũng muốn hoá hình thành nhân loại. Ngươi cứ xuống núi là sẽ rõ. Trong trấn có đủ loại linh thú không hoá hình giống ta đó thôi.

- Xấu lắm, nhìn bọn họ, đôi khi ta còn gặp ác mộng đó.

Cao Cảnh lè lưỡi, rùng mình tỏ vẻ sợ hãi. A Hoãn thấy thế thì nổi giận bảo:

- Á à, ngươi mà còn chê ta xấu ư? Sao ngươi không tự tiểu một bãi rồi soi mặt mình đi xem ai xấu hơn ai.

Y bĩu môi nói:

- Ta rất là anh tuấn đó. Phụ thân luôn khen ta giống người.

A Hoãn hậm hực bảo:

- Này, trong thần miếu không có gương soi nên ngươi cũng không biết mình xấu xí đúng không? Dưới chân núi có một cái hồ nước nhỏ. Hôm nào ngươi xem thử đi.

Cao Cảnh chưa bao giờ nghĩ mình xấu xí. Nhưng những lời nói của A Hoãn cứ ám ảnh y mãi. Qua bao năm tháng, y cũng đủ lớn khôn. Cao Cảnh lờ mờ nhận ra mình trông không giống với phụ thân là mấy. Có lẽ y thực sự không phải là nhân loại.

Tối hôm đó, Cao Cảnh không ngủ được. Nghĩ mãi, cuối cùng y quyết định len lén đi xuống núi. Phải mất mấy canh giờ loanh quanh, y mới tìm được cái hồ mà lười A Hoãn nói . Trên bầu trời có trăng sáng chiếu rọi, cho nên hoàn cảnh xung quanh không tối lắm. Cứ một chốc lại có tiếng chim chóc vỗ cánh loạt xoạt trên cây. Cao Cảnh đã thấy cái hồ trong lời nói của A Hoãn.

Đột nhiên có hai con linh thú từ đâu xuất hiện, Cao Cảnh vội nấp vào một tảng đá lớn gần đó nghe ngóng.

- Ngươi đi nhầm rồi, hướng đi lên bên kia, ngu ngốc.

- Chỉ là nhầm một chút thôi mà, có cần mắng ta không?

- Thôi thôi đừng nhiều lời, giờ này A Hoãn đã ngủ say rồi, chúng ta không nhanh thì trời sáng mất.

- Chỉ tại ngươi đam mê cờ bạc, nếu không thì ta cũng không cần mạo hiểm đi trộm thần miếu với ngươi.

- Được rồi, được rồi, đợi chuyện này qua đi ta đảm bảo sẽ đưa sính lễ qua, cưới ngươi vào nhà.

Sau khi biết được hai con khỉ này sẽ lên thần miếu ăn trộm, Cao Cảnh không trốn nữa mà nhảy bổ ra chặn đường hai con linh thú lại rồi hô lên:

- A, bắt quả tang hai ngươi muốn ăn trộm thần miếu.

Hai con vật giật mình ton hót. Khỉ cái hét lên:

- Ối, cái quỷ gì đây?

Sau khi định thần lại và nhìn rõ là khúc gỗ trên thần miếu, khỉ đực mới trấn an khỉ cái:

- Ngươi yên tâm, nó chỉ là một thụ yêu thôi, không làm gì chúng ta được.

Cao Cảnh giơ hai cánh tay mảnh khảnh lên huơ huơ thách thức:

- Muốn thử không hả? Xem ta có làm gì được không. Hai kẻ các ngươi thực to gan, dám lên thần miếu ăn trộm, có tin ta mách với thánh quân, đuổi cổ các ngươi khỏi Thiên Dực Sơn không? Biết điều thì nhanh cút về đi!

Khỉ cái đang lo lắng thì khỉ đực lại bất ngờ xông đến, đè Cao Cảnh xuống, khống chế không cho y vùng vẫy. Khỉ cái hốt hoảng kêu lên:

- Ngươi làm cái gì vậy? Hắn là người của thần miếu đó.

Khỉ đực quát:

- Thì đã làm sao? Nó chỉ may mắn được thánh quân nhặt về để làm việc vặt thôi. Không chừng ngài ấy cũng chả nhớ nó là ai cả. Chúng ta chỉ cần xử lý gọn gàng chút là xong.

Lúc này Cao Cảnh mới nhận ra, suốt từ lúc được nhận nuôi đến nay, y chẳng được gặp mặt Bạch Hổ thánh quân nữa. Vừa nãy, y lại lén lút A Hoãn đi ra ngoài, thì giờ có chết ở đây cũng không ai hay biết.

Khỉ cái nghĩ cũng đúng. Thế là hai con linh thú hè nhau khênh Cao Cảnh ra bờ hồ định bụng ném y xuống. Cao Cảnh la hét kêu cứu mạng. Khỉ đực vội xé vạt áo mình ra để bịt mõm của y lại. Bởi vì Cao Cảnh chỉ là một khối gỗ đen thùi, nên khỉ đực nhìn không rõ, lại cột nhầm vào mắt của y. Tiếng thét của Cao Cảnh vang dội một vùng. Hai con yêu thú sợ kinh động người khác thì gay go lớn, bèn dứt khoát ném y xuống hồ rồi nhanh chân bỏ chạy.