Thần Quân Không Sợ Sao?

Chương 2

Khối gỗ vẫn còn sụt sùi vì bị đốt đau thì một người khác xuất hiện. Nàng ta từ trên không trung đáp xuống, lụa đỏ rực rỡ, mắt cáo, mày liễu, đẹp như thiên tiên. Ngờ đâu, mũi chân vừa chạm đất, trong miệng liền buông ra một tràn chửi rủa:

- Mẹ nó, đúng là một con cá trạch khéo luồn lách. Vậy mà lại để cho con ả đó trốn thoát rồi. Ai dô cái gì đây?

Nàng phát hiện một khối gỗ đen thùi với con mắt tròn xoe đang chớp chớp. Khối gỗ phồng má lên nói:

- Hức, ta không phải là cái gì. Ta là người, đồng loại, chúng ta là đồng loại đó.

Cô gái mặc y phục màu đỏ có vẻ thích thú với nó, bèn nhấc nó lên mà xem xét:

- Là thụ yêu à? Cháy khét như thế mà vẫn còn sống, đúng là thần kỳ nha!

Khối gỗ đen lúc lắc thân mình phản bác, không, nó đang lắc đầu:

- Ta không phải thụ yêu mà, hu hu, ta là người. Hắn đốt ta cháy đen rồi. Ta rất đau. Hắn còn chọt ta nữa.

Người kia đã rửa tay xong, đang chầm chậm đi lên. Cô gái bèn ôm cục than cháy đến hỏi hắn:

- Thánh quân nhỡ tay đốt nó à? Ngài xem nó khóc thảm thương chưa kìa!

Hắn gật đầu, có vẻ không quan tâm lắm, ánh mắt dõi về phương xa, nơi có một ngôi sao chổi đang vẽ ngang trên bầu trời. Mặc dù khối đen đen này vốn đã là một cục than, nhưng hắn đốt người ta là thật, hắn không chối. Hắn lạnh lùng ra lệnh:

- Trở về thôi, hôm khác lại tính. Ta mang nó về trị thương sau đó thả đi là được.

Vậy là khúc gỗ đen được hai người lạ mặt mang đi nơi khác. Nó nằm trong vòng tay của cô gái mà háo hức quan sát xuống núi đồi đang trôi vùn vụt bên dưới. Lúc thì “ồ”, lúc thì “à” giống như một tên ngốc. Cô gái thấy thế thì bật cười mà nói với người đang bay phía trước:

- Thánh quân xem, nó vẫn là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, chắc chắn là mới có tinh tính. Không hiểu sao nó lại tồn tại được ở Vãn Ngâm hồ nữa.

Người kia vẫn yên lặng, không lên tiếng. Khối gỗ nhỏ nói:

- Phụ thân nói ta họ Cao tên Cảnh, ta là người đó, không phải yêu tinh. Tỷ tỷ xinh đẹp không tin ta sao?

Nàng ta cười khúc khích bảo:

- Ngươi không những xấu mà còn rất ngốc nữa. Ngươi bị phụ thân lừa rồi. Con người sinh sống ở phàm giới, không thể sống ở linh giới được. Muốn làm người hả, thì đầu thai đi!

- A, thì ra chỉ cần đầu thai thì sẽ làm người được. Vậy ta đi đầu thai thì có thể gặp phụ thân rồi.

Câu nói vô tri của nó lại khiến cho hai người lớn rơi vào trầm tư. Tranh đấu của các gia tộc lớn ở Linh giới quá ác liệt, chắc chắn phụ thân nó đã không còn sống nữa, bằng không cũng không để một đứa trẻ lưu lạc đến mức bị người ta thiêu cháy đen. Người kia hơi cau mày, còn cô gái lại thở dài cảm thán:

- Thật oan nghiệt, đứa nhỏ này đã mồ côi mà lại không biết. Thánh quân xem, dù sau này ngài có chữa thương cho nó rồi, nếu thả nó ra ngoài, nó cũng không sống được với đám lang sói ở Linh giới. Trước đó ngài còn đốt nó thành ra như thế, đúng là tạo nghiệt...

- Ta nuôi.

Chỉ hai từ đơn giản này liền quyết định số phận của khúc gỗ nhỏ. Nó nghe cái hiểu cái không, cho nên ngập ngừng hỏi cô gái:

- Nuôi ta à? Là cho ta ăn sao? Vậy, vậy có thể nuôi bằng bánh mật không? Ta thích ăn bánh mật.

Người kia vẫn dửng dưng không thèm đáp, còn cô gái thì bật cười rồi nói:

- Ta không thể hứa gì với ngươi được. Người nhận nuôi ngươi là Bạch Hổ thánh quân kia kìa.

Nó ngơ ngác nhìn người đàn ông cao to hung dữ kia, sau đó lại hỏi cô gái:

- Là ngài ấy sao? Tỷ nói ngài ấy là một con hổ, nhưng tại sao bề ngoài lại giống con người như vậy?

Cô gái nghe thế thì cười phá lên rồi không tiếp tục nói gì nữa. Ba người cứ thế mà bay về Thiên Dực Sơn. Khi trời nhá nhem sáng, tia nắng đầu tiên trong ngày làm chói mắt khúc gỗ nhỏ. Đã lâu nó mới trông thấy ánh thái dương nên rất háo hức. Nó sắp về nhà rồi.

Bên dưới chân núi Thiên Dực Sơn có nhiều dãy nhà ngói xanh. Vượt qua con đường đá cuội ngoằn ngoèo, hướng về phía lưng chừng núi, có một thần miếu lớn. Sáng sớm, người đến viếng không đông lắm. Ba người vừa đáp xuống sân hậu viện thì có một con lười già bước ra nghênh đón.

Bạch Hổ thánh quân túm lấy khúc gỗ nhỏ rồi đưa cho con lười già sau đó căn dặn:

- A Hoãn, hãy chăm sóc nó. Nó sẽ ở đây với ông.

Rồi xem như xong việc, hắn liền trở về phòng. Lười già ôm lấy cục đen xì trong tay mà ngơ ngác. Rồi ông ta lọm khọm chạy gọi với theo Bạch Hổ thánh quân:

- Thánh quân, thánh quân, cái thứ không rõ lai lịch này là gì vậy?

- Là ta, là ta đây?

A Hoãn nhìn đôi mắt tròn xoe đang chớp chớp của khúc gỗ nhỏ rồi ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi là thứ gì vậy?

- Ta là thứ không rõ lai lịch mà ông vừa bảo đó!

Trông dáng vẻ bất lực của A Hoãn, Hồng Diễm không nhịn được cười. Nàng ta bèn kể lại đầu đuôi cho lười già nghe. Sau khi hiểu rõ ngọn ngành, ông ta gật gù rồi nói:

- Thánh quân thật là sơ ý, đốt nó ra nông nỗi như thế này rồi lại quẳng cho ta, không biết nó có sống nổi không đây? Mấy tháng nay cực khổ cho Hồng Diễm cô nương quá, thánh quân lại không một câu cám ơn, đúng là kiệm lời.

Hồng Diễm xua tay bảo:

- Ấy, thánh quân có ân với hồ tộc, ta ra chút sức lực giúp đỡ ngài ấy cũng là lẽ đương nhiên. Tiếc là quỷ nữ này quá xảo quyệt, lần này lại để nó xổng mất.

Nói rồi Hồng Diễm vươn vai ngáp dài. Nàng ta cùng Bạch Hổ thánh quân lùng bắt con quỷ nữ này suốt mấy tháng trời, đã quá mệt mỏi. Bây giờ nàng chỉ muốn trở về nhà rồi đánh một giấc ngủ ngon. Rồi nàng ta vỗ vỗ đầu khúc gỗ đen mà dặn dò:

- Tiểu tử ngốc, hãy ngoan ngoãn nghe lời A Hoãn. Ông ta sẽ cho ngươi ăn no. Rãnh rỗi, tỷ tỷ sẽ đến chơi với ngươi.

Khúc gỗ đen vui vẻ vẫy chào tạm biệt vị tỷ tỷ xinh đẹp. Nhưng nó không ngờ, một dịp rãnh rỗi của Hồng Diễm lại tận tám năm sau.