Sơ Vũ nhìn đồng hồ, nếu lỡ chuyến thang máy này chắc chắn cô sẽ đến lớp trễ giờ.
“Tôi có lớp sáng tám giờ!”
Cô đáng thương ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Trạc: “Cho tôi đi trước được không, anh Thẩm?”
Thẩm Trạc đưa tay xoa xoa gáy, hôm qua cô ăn chùa món bánh anh làm rồi trốn mất, một dáng vẻ “ăn cháo đá bát” không thèm nhìn mặt anh. Giờ lại bắt đầu giả bộ ngoan ngoãn.
Anh lười nhác cúi xuống nhìn cô: “Tiểu thư, tôi cũng có lớp.”
... Hai người im lặng đối diện nhau.
“Có đi không thì bảo? Ai đó xuống đi chờ chuyến sau đi!”
Có người trong thang máy bực bội giục, đúng là giờ cao điểm sáng sớm, ai cũng đầy oán khí.
Cửa thang máy đóng lại, Sơ Vũ nhìn Thẩm Trạc đứng cạnh mình, một tay nhấn nút thang máy với dáng vẻ không vội không vàng, trong lòng cô đã mắng thầm cả trăm lần.
Anh có vẻ giống người đang gấp sao?!
“Cô rất vội à?”
Thẩm Trạc liếc nhìn cô, vẻ mặt bất an của cô trông giống hệt một chú chim giận dữ.
Không phải rõ ràng quá rồi sao? Sơ Vũ chỉ dám tức giận trong lòng, không dám tỏ thái độ. Cô còn cần nhờ anh, không thể làm căng.
“Môn chuyên ngành của cô Lâm dạy Java, anh chưa học bao giờ à? Trễ giờ sẽ bị trừ điểm chuyên cần đấy.” Sơ Vũ ỉu xìu nói.
Cô nghĩ, dù sao cũng trễ giờ rồi, thêm vài phút cũng chẳng khác biệt gì.
Thẩm Trạc dừng lại một chút, gật đầu nói: “Cô đúng là gấp thật.”
Dù cùng ngành, nhưng giáo viên mỗi năm đều có chút khác biệt. Đặc biệt là một số giáo viên ở Đại học Kinh Đại nổi tiếng nghiêm khắc, cô Lâm chính là một trong số đó.
“Chưa đến mức chết đâu.”
Thẩm Trạc nói khi thang máy đã đến, anh ra hiệu cô đi theo.
Dù sao không đi học thì kỳ thi cuối kỳ càng khó cứu vãn. Sơ Vũ lẽo đẽo theo anh vào thang máy.
Thang máy này bớt đông hơn cái trước, nhưng cũng chẳng khác biệt là bao, vẫn chen chúc tới mức người sát người.
Thật trùng hợp, cư dân nam trong khu chung cư này lại nhiều hơn nữ. Sơ Vũ vốn không thấp trong đám nữ sinh, nhưng giờ bị đám nam sinh cao lớn xung quanh ép đến chật chội. Chiếc balo của ai đó liên tục đυ.ng vào mặt cô.
“Qua bên này.”
Thẩm Trạc nhìn cô trong tình cảnh thê thảm, nhẹ nhàng kéo dây đeo balo của cô để dẫn cô về phía anh.
“Hửm!?”
Sơ Vũ giống như chú gà con bị siết chặt cổ họng bởi định mệnh, ngoan ngoãn di chuyển theo hướng dẫn của Thẩm Trạc, lưng cô dựa vào vách thang máy.
Trước mặt cô, chính là l*иg ngực của anh.
Sơ Vũ chẳng ra dáng chút nào, mặt cô lập tức đỏ bừng lên.
Khi thang máy dừng ở một tầng trung gian, có chút rung lắc nhẹ. Ai đó bên trong không đứng vững, lảo đảo về phía trước, gây ra hiệu ứng domino, khiến những người khác cũng bị ảnh hưởng.
“Ưm——” Sơ Vũ che mặt mình để bảo vệ đôi má bầu bĩnh, nhưng kết quả là cả tay lẫn mặt cô đều tiếp xúc thân mật với bờ vai của Thẩm Trạc.
Cô gần như không chịu nổi cảm giác này, trong khoảnh khắc khi tay cô chạm vào anh, cô suýt bật ra một tiếng thở dài đầy thỏa mãn.