Bên cạnh cô vang lên một tiếng cười khẽ.
“Cô trưởng thành chưa vậy? Không phải là học sinh lớp thiếu niên tài năng chuyển cấp thẳng lên chứ?”
Thẩm Trạc đứng phía sau nhìn cô như một củ khoai tây nhỏ, ngoài chiều cao khiêm tốn, gương mặt cô cũng là một khuôn mặt bầu bĩnh, với đôi mắt long lanh và đôi má như còn chút “mỡ trẻ con” chưa tiêu.
“Tôi mang giày là cao 162.5! Làm tròn lên là 165! Mà nếu làm tròn tiếp thì là 170!” Sơ Vũ cảm thấy bị xúc phạm, cô vốn không thấp, chỉ là do anh quá cao mà thôi.
“Ồ, vậy tôi làm tròn cũng hai mét đấy.” Thẩm Trạc nhìn cô đang loay hoay mãi với chiếc tạp dề, liền vươn tay giúp cô thắt dây.
Sơ Vũ vẫn còn kích động vì chiều cao của mình thì cảm nhận ngón tay ấm áp của anh lướt qua sau gáy. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô.
May mà cô nhanh chóng bám vào bàn đảo bếp, nếu không đã khuỵu xuống vì chân mềm nhũn.
“Chỉ là thắt tạp dề thôi mà, mặt mày cô không cần phải tái nhợt vậy đâu.” Thẩm Trạc lùi lại một bước, cúi đầu nhìn cô.
Sơ Vũ phức tạp nhìn anh, bây giờ cô có thể khẳng định rằng chứng khát da của mình đã tái phát. Thậm chí cô còn rất muốn chạm vào Thẩm Trạc, đến mức chỉ muốn ôm chặt lấy anh và... cắn một miếng.
Dĩ nhiên, cô không thể nào thật sự ôm chặt lấy Thẩm Trạc mà cắn một miếng được, nếu không cô sẽ bị coi là kẻ biếи ŧɦái và bị tống vào đồn cảnh sát ngay lập tức.
Hai người cùng làm bánh nhưng chính xác hơn thì chỉ có Thẩm Trạc làm. Sơ Vũ đứng bên cạnh như một linh vật, chỉ chăm chú quan sát.
Sau khi ăn xong và trở về phòng, tâm trạng của Sơ Vũ cứ lơ lửng. Cô không chỉ lo lắng vì bệnh tái phát, mà còn phải kiềm chế cơn thôi thúc khát da trong lòng.
Đến khi đi ngủ, cô như thường lệ xếp tất cả gấu bông xung quanh mình, ôm bên trái, giữ bên phải, nhưng cảm giác bông mềm mại vốn quen thuộc giờ đây không còn đủ làm cô thỏa mãn, tựa như thiếu đi điều gì đó.
Sơ Vũ cũng không rõ mình lơ mơ ngủ từ lúc nào, có lẽ đã quá nửa đêm.
Kết quả, sáng thứ Hai, cô ngủ quên như dự đoán.
“Sơ Vũ, tớ nói cho cậu biết, hôm nay môn chuyên ngành là của cô Lâm. Nếu cậu không điểm danh thì điểm chuyên cần sẽ bị trừ sạch đấy!” Tiếng hét của Ôn Lê từ đầu dây bên kia vang lên.
“Tớ dậy ngay đây!”
Sơ Vũ vội vàng ôm laptop lao ra ngoài, nếu không nhờ cuộc gọi của Ôn Lê thì cô chắc chắn ngủ thẳng tới trưa.
Giờ cao điểm buổi sáng, lại thêm xung quanh Đại học Kinh Đại có rất nhiều sinh viên thuê trọ, vừa ra đến cửa cô đã thấy cửa thang máy mở.
Một bóng người đi sát qua vai cô, cả hai bước chân đồng thời tiến vào thang máy đông nghịt người.
Ngẩng đầu lên, cô đυ.ng phải ánh mắt lờ đờ, còn ngái ngủ của Thẩm Trạc.
“Bíp bíp——” Trước khi cô kịp chào, tiếng báo quá tải của thang máy đã vang lên, như một lời tuyên án tử.