Thẩm Trạc nâng cổ tay lên, giọng điệu nhàn nhạt: “Cũng có thể đâm thành đồ ngốc, từ già thành trẻ con, quay lại làm học sinh tiểu học.”
"Ngày hôm nay đúng là không xem lịch..." Sơ Vũ xoa trán, lẩm bẩm, nhưng cô không cảm thấy va vào điện thoại thì đỡ đau hơn cột sắt là bao.
"Anh dùng kính cường lực hay gì mà cứng thế?"
Thẩm Trạc rút điện thoại về, mặt kính hoàn toàn không hề hấn gì, anh nhún vai: "Vẫn còn đỡ hơn đập vào cột sắt."
Hai người đi ngang qua cổng trường đại học. Đôi nam nữ bên kia đường không hề nhìn về phía họ. Sơ Vũ không nhịn được quay lại nhìn thêm vài lần.
"Bạn trai cũ của cô à? Mắt nhìn người cũng bình thường như thị lực của cô vậy.”
Nếu thị lực tốt thì đâu đâm đầu vào cột.
Sơ Vũ không hiểu sao anh có thể nói ra những lời như vậy với gương mặt đẹp trai đến thế: "Thẩm học trưởng, khả năng sát thương của anh đúng là kinh khủng."
Những lời này anh nghe đã chán, nhưng giọng điệu vẫn điềm nhiên: "Đàn em quá khách sáo rồi, cô cũng đâu kém gì, nói xấu miếng kính cường lực của ân nhân cứu mạng."
Sơ Vũ nghĩ mình không nên có quá nhiều ảo tưởng về vẻ ngoài của người khác. Cô nghiến răng, mỉm cười, hỏi lại anh: "Vậy tôi nên đối xử thế nào với ân nhân cứu mạng của mình đây?"
Đột nhiên, từ trong túi áo cô, chiếc điện thoại phát ra giọng nói của trợ lý ảo:
"Theo kết quả tìm kiếm, nhiều người chọn cách lấy thân báo đáp."
....
Ý thức của Sơ Vũ dường như mơ hồ, đã lâu lắm rồi cô không mơ thấy những chuyện trong quá khứ.
Đèn trong thang máy có vẻ không sáng rõ, ánh sáng nhấp nháy khiến người ta bất an. Cô chăm chú nhìn những con số trên màn hình nhỏ đang từ từ tăng lên.
Chỉ cần cửa thang máy mở lần tới, trước cửa nhà sẽ có anh trai hoặc bố mẹ đứng chờ cô, nhưng cảm giác lạnh lẽo phía sau lưng lại ngày càng rõ rệt.
Cổ họng cô như bị thứ gì đó dính chặt lại, không thốt nên lời. Cơ thể cô dường như cũng trở về dáng vẻ của thuở nhỏ.
Sự hoảng loạn giống như cơn sóng dữ nhấn chìm cô.
Bất thình lình, một giọng nói hung dữ cắt ngang dòng ý thức của cô, giống như một cọng rơm cứu mạng....
“Đàn em, trí thông minh nhân tạo của cô có vẻ để mắt đến điện thoại của tôi đấy.”
Giọng nói của Thẩm Trạc vẫn đáng ghét như thế, vẻ mặt lạnh lùng của anh ra vẻ nghiêm túc nhưng lời lẽ thì lại toàn công kích cá nhân.
Tối qua Sơ Vũ thực sự quá mất mặt, không tìm được cơ hội phản bác anh, giờ vẫn đang nghẹn một bụng tức muốn gỡ gạc lại chút thể diện. Đúng lúc đó, trời sáng bừng.
Cô giơ tay sờ trán, quả nhiên có một lớp mồ hôi mỏng.
Nỗi sợ hãi trong giấc mơ vừa rồi vẫn chưa tan hết, cô không ngờ chuyện nhỏ tối qua lại khơi gợi ký ức cũ của mình.
Chiếc điện thoại bên cạnh gối rung lên vài cái, đó chỉ là thông báo không quan trọng, nhưng ngón tay Sơ Vũ hơi run, giống như người đang chìm trong nước cố tìm kiếm cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Cô nhận ra mình có gì đó không ổn.
Trong lòng có cảm giác ngứa ngáy nhẹ, cô chỉ nghĩ rằng tối qua mình không nghỉ ngơi tốt.
Cô cầm cốc nước đi ra phòng khách rót nước, dù trời có sập đi chăng nữa, cô cũng phải cập nhật đúng giờ mỗi ngày.
Thật không may, trên sofa trong phòng khách lại có người đang ngồi, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím laptop. Sơ Vũ vốn dĩ không định nói gì vì chút xấu hổ còn sót lại từ tối qua.
Nhưng nghĩ lại thì dù trong mơ hay ngoài đời, người này đều từng cứu cô.
“Chào buổi sáng.” Cô cố gắng giả vờ nhẹ nhàng nói một câu.
Thẩm Trạc liếc nhìn cô, sau đó lại nhìn chiếc điện thoại đặt trên tủ mà “đang định lấy thân báo đáp” rồi lạnh nhạt đáp lại: “Chào buổi sáng.”
“Giờ cũng chỉ mới hai giờ chiều thôi.”
“...”