Căn phòng tối đèn, tấm rèm đen, ga giường đỏ.
Triệu Nhược Vũ căng thẳng nhìn chằm chằm phía đối diện, nơi người đàn ông đáng tuổi cha cô đang từ từ tiến tới.
“Em gái xinh đẹp, giờ em là vợ tôi rồi, đừng cố phản kháng làm gì, vô ích thôi. Cha em đã bán em cho tôi rồi, ngoài tôi ra, em có thể đi đâu chứ?”
Vừa nói Lương Lập Tân vừa tới gần cô, ông quỳ gối trên giường, hai tay không ngừng cởi từng món đồ xuống, ánh mắt tham lam đầy sắc dục nhắm thẳng vào Triệu Nhược Vũ.
Cô muốn chạy nhưng hai chân không thể cử động, hai tay cô chống đỡ cả thân lùi về phía sau, gương mặt hoảng loạn.
“Ông đừng lại gần đây. Tôi cảnh cáo ông, đừng tới gần đây.”
Lương Lập Tân chẳng hề để ý đến sự sợ hãi của cô, ông vươn tới.
“Aaaaa!”
Triệu Nhược Vũ ngồi bật dậy, vầng trán đẫm mồ hôi, thở hổn hển.
Hoá ra đó chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng.
Nhìn bên ngoài cửa sổ đã sáng chưng, cô hít thở sâu để bĩnh tĩnh lại, cố gắng tự động viên bản thân. Mới có nghe kế hoạch của họ thôi mà cô đã mơ rồi sợ đến mức này thì sau này biết phải làm sao?
“Triệu Nhược Vũ, tỉnh táo lại, mạnh mẽ lên, mày không tự cứu mày thì không ai cứu mày được đâu.”
Triệu Nhược Vũ tự nhủ một lúc thì tâm trạng đã bình ổn lại, hơi thở nhẹ nhàng. Cô cầm điện thoại lên thì thấy năm tin nhắn của cùng một người, D.Star, anh ta mang tới một dự án mới.
Nhìn con số hiện trên màn hình điện thoại, Triệu Nhược Vũ mím môi.
Nếu như kế hoạch A không kịp thì cô bắt buộc phải thực hiện kế hoạch B, phải lấy được vật trong tay Triệu Sa. Chuyện này không dễ, cũng không an toàn tuyệt đối nhưng trước mắt cô chỉ còn hai cách này. Dù sao một khi đã dính đã xã hội đen thì những mối quan hệ bình thường căn bản không giúp gì được. Vậy nên, để không phải chọn B, cô phải cố hết sức ở A đã.
Triệu Nhược Vũ rời giường liền laptop ra.Vì cấu hình laptop chưa đạt yêu cầu với mục tiêu tiếp theo nên cô đặt mua thêm mấy phụ kiện hỗ trợ và nâng cấp, tất cả đều nhờ Ninh Ninh nhận hộ.
Có lẽ do bị giấc mơ kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên Triệu Nhược Vũ ngồi làm liền mấy ngày, trừ lúc ăn và vệ sinh ra thì cô không ngừng nghỉ lúc nào, đến ra sân hóng gió như mọi hôm cũng không, nhờ đó mà năng suất được đẩy lên cao, đơn hàng của hầu hết khách được hoàn thành trước dự kiến dù là đơn khó nhằn.
Tuy vậy, sức người có hạn, Triệu Nhược Vũ lại yếu hơn người bình thường nên sau ba ngày ‘tăng ca’ thì cô cạn kiệt sức lực, ngủ một mạch từ chiều hôm trước đến trưa hôm sau.
Sau một giấc ngủ dài, thứ đánh thức cô không phải là bàn tay của Ninh Ninh mà là tiếng tin nhắn nhảy liên tục vì cô quên tắt chuông.
Triệu Nhược Vũ mắt nhắm mắt mở cầm điện thoại lên thì lập tức mấy hàng chữ đập vào mặt
Kai: [Dậy chưa? Có thể gọi điện cho tôi không?]
Hai tiếng sau đó là:
Kai: [Vẫn chưa dậy sao?]
Kai: [Cô bỏ rơi tôi đấy à?]
Kai: [Gấp, gọi cho tôi ngay nhé]
Kai: [Cô đâu rồi?]
…
Thậm chí kèm theo đó còn có mấy tin nhắn chuyển tiền.
Triệu Nhược Vũ nhìn mà sững sờ đến ngẩn người. Thấy tin nhắn gần nhất cách đây hai phút, nghĩ Kiều Ảnh Quân đang cần gấp, cô vội ấn nút gọi.
Hy vọng còn kịp, kim chủ mà phật lòng là nguy to.
Tín hiệu vừa kết nối, Triệu Nhược Vũ lập tức giải thích:
“Thật xin lỗi, đêm qua tôi làm muộn quá nên giờ mới dậy, có chuyện gì sao?”
Giọng Kiều Ảnh Quân có vẻ vội vàng:
“Không sao. Tôi nói ngắn gọn, cô nghe cho kỹ.”
Triệu Nhược Vũ bị anh làm cho khẩn trương, không nói nhiều liền đồng ý.
“Được, anh nói đi.”
“Chuyện lần trước tôi nói với cô ấy. Sau khi thất bại, tôi bảo với bà tôi là tôi có bạn gái nhưng mới quen không lâu, cô ấy còn ngại nên chưa ra mắt. Qua một thời gian thì bà tôi nhất quyết muốn gặp để xác minh, nếu không thì sẽ tìm đối tượng kết hôn cho tôi trong tháng này. Trước mắt, tôi không tìm được người thay thế, cô giúp tôi nói chuyện với bà một lần, làm sao cho bà tin cô là bạn gái tôi là được, hiểu chưa?”
Lần đầu tiên Kiều Ảnh Quân nói nhiều với Triệu Nhược Vũ như vậy mà không phải vấn đề công việc, cô sững người vài giây mới tiếp nhận được hết thông tin, còn chưa kịp lên tiếng thì đã lại nghe anh nói:
“Giờ nói chuyện với bà tôi nhé, không cần căng thẳng quá. Nhớ là chỉ cần bà tin thôi, còn lại để tôi lo.”
“Được, nhưng mà…”
Triệu Nhược Vũ chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng chuyển máy. Ngay sau đó, giọng một cụ bà ôn hoà vang lên:
“Chào con, ta là bà nội của Ảnh Ảnh.”
Mọi thứ chuyển biến nhanh như cá lướt trên sông.
Nghe một câu này, cả Triệu Nhược Vũ và Kiều Ảnh Quân cùng đứng hình, hai người còn chưa biết tên thật của nhau. May mắn bà dùng tên gọi thân mật nên cũng không tính là lộ.
Triệu Nhược Vũ phản ứng rất nhanh, cô mỉm cười.
“Dạ, con chào bà, con là bạn gái của… Ảnh Ảnh, bà có thể gọi con là Nhược Nhược.”
Điện thoại bật loa ngoài, Kiều Ảnh Quân cũng nghe rõ câu trả lời của Triệu Nhược Vũ. Hai chữ ‘Nhược Nhược’ vang lên, trong lòng bất giác cảm thấy hồi hộp cùng vui vẻ.
Bà nội Kiều liếc nhìn Kiều Ảnh Quân rồi nói vào điện thoại:
“Nhược Nhược à, tính bà thẳng thắn không thích vòng vo, con có thật là bạn gái Ảnh Ảnh không hay là người được nó thuê?”
Nghe câu này, gương mặt Kiều Ảnh Quân liền đần ra.
Trong điện thoại vang lên tiếng cười trong trẻo của Triệu Nhược Vũ, cẩn thận đáp:
“Dạ, con biết kiểu gì bà cũng hỏi vậy mà. Đúng là trước anh ấy có hay… ‘dùng hàng giả’, nhưng bà yên tâm, con hàng thật giá thật bà nha.”
“Thật không đó?”
Bà nội Kiều không giấu vẻ hoài nghi, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc Kiều Ảnh Quân.
Triệu Nhược Vũ mặt không đỏ tim không run, giọng nói chắc nịch:
“Thật ạ, con cam đoan với bà luôn. Con nói một anh ấy không dám nói hai luôn, phải không Ảnh Ảnh?”
Biết phía bên kia để loa ngoài, Triệu Nhược Vũ cố tình cao giọng.
Nghe một tiếng ‘Ảnh Ảnh’, trái tim Kiều Ảnh Quân bỗng chệch một nhịp. Anh ‘bắt tín hiệu’ lập tức gật đầu.
“Lời em là thánh chỉ.”
Một câu nói đơn giản nhưng lại khiến Triệu Nhược Vũ suýt chút nữa thì rơi điện thoại.
Chỉ là diễn thôi mà, không cần nâng lên tận mây như vậy chứ?
Cô mím môi nén cười rồi tỏ vẻ tự hào.
“Đó bà xem, trước kia có người bạn gái nào của anh ấy làm được điều này không?”
Kiều Ảnh Quân là ông chủ của Kiều thị, tính cách tự do tự chủ đã quen, nào có ai quản được anh. Bà nội Kiểu nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, lòng hoài nghi hơi lung lay.
“Đúng là không… nhưng mà bà không tin đâu, trừ gặp bà được con. Có bạn gái mà không đưa về, đã vậy còn nhờ người khác làm giả, mấy đứa cho rằng bà già rồi nên lẩm cẩm chứ gì.”
Vừa nói, bà nội Kiều vừa lườm Kiều Ảnh Quân, hiển nhiên là hành động ‘làm giả’ kia đã khiến bà mất niềm tin vào cuộc tình này.
Triệu Nhược Vũ cười khổ rồi dịu giọng:
“Bà à, bà đừng trách Ảnh Ảnh, cái này là lỗi do con, không phải do anh ấy. Con có lý do khó nói nên không dám đến gặp bà.”
“Có lý do gì mà khó nói chứ?”
Bà nội Kiều bĩu môi không quá để tâm, chỉ cho rằng Triệu Nhược Vũ đang kiếm cớ.
“Vậy bà hỏi con, con có phải là con gái không?”
Kiều Ảnh Quân giật mình khó hiểu nhìn bà, Triệu Nhược Vũ thì ngẩn người.
“Dạ? Tất nhiên phải rồi ạ.”
“Con có thể sinh đẻ không?”
Hai chân cô bị liệt nhưng phần đó thì vẫn ổn, huống hồ sau này hai chân cô sẽ được chữa, có thể hơi yếu nhưng không khác người bình thường là mấy.
Nghĩ vậy, cô liền trả lời:
“Có ạ.”
“Vậy là được rồi, có gì đâu mà ngại.” Bà nội Kiều thản nhiên, “Chỉ cần là nữ và có thể sinh con thì dù con có là cái dạng gì cũng được, yên tâm, bà không chê.”