Xuyên Thành Đại Tiểu Thư Què Của Giới Hào Môn

Chương 10: Chỉ cách một bức tường hoa

Triệu Nhược Vũ vừa mở miệng, còn chưa kịp thốt nên lời thì Triệu Y Vy đã nhanh miệng hơn:

“Em có nhắn tin cho tài xế rồi, một lát nữa họ sẽ đến đón chị ngay, giờ em phải đi gấp, em xin lỗi nhé.”

Dứt lời, Triệu Y Vy liền quay người rời đi, đến một câu bảo Triệu Nhược Vũ đi vào chỗ râm mát cũng không có, cứ vậy để một người một xe lăn đứng giữa trời nắng.

Triệu Nhược Vũ cũng không phải đứa ngốc, hành động của Triệu Y Vy hôm nay có nhiều điểm đáng nghi nhưng nghĩ đến những điều Vương Tĩnh từng nói, cô lập tức gạt những suy đoán đó đi, có lẽ Triệu Y Vy thực sự bận.

Triệu Nhược Vũ đưa mắt nhìn xung quanh, thật lạ là lúc này quanh cô chẳng có ai ngoài cô lao công đang hót lá phía xa xa cả.

Khoảng cách từ Triệu gia tới công viên Thanh Hà khá xa, tài xế không thể đến nhanh như vậy được.

Triệu Nhược Vũ vừa định di chuyển thì phát hiện bánh xe vậy mà kẹt, không nhích được chút nào. Cô nhíu mày, liền lục tìm điện thoại thì phát hiện ra mình đã để quên trên xe rồi, vừa nãy vì Triệu Y Vy muốn mượn máy cô chụp ảnh nên cô đã lấy ra.

Ánh mắt Triệu Nhược Vũ thoáng vẻ âm trầm, lúc này thì cô nàng điềm tĩnh khó mà kiềm chế được sự bất mãn.

“Hôm nay là cái ngày gì không biết.”

Cũng may là chiếc điện thoại để làm việc kia cô luôn giữ trong người. Sau khi lấy nó ra, cô không chút do dự mà ấn một dãy số rồi ấn gọi.

Sau hai hồi chuông thì có người nhấc máy.

“Xin chào, tôi là Vương Tĩnh, cho hỏi ai vậy?”

“Chị đây, lời mời ăn mừng kia còn có hiệu lực chứ?”

Nghe giọng nói quen thuộc, ánh mắt Vương Tĩnh sáng lên, cậu hào hứng nhìn về phía Vương An rồi trả lời:

“Chị ở đâu tụi em phi trâu qua đón.”

***

Có những người, khi không có tiền thì tiết kiệm, chi li, đến lúc có rồi thì lối sống đó vẫn không thay đổi, có khi còn tính toán gắt gao hơn. Ngược lại, có một số người lúc nghèo thì tiết kiệm, tính toán, đến khi giàu rồi lại vô cùng thoải mái, phóng khoáng.

Cặp song sinh Vương An, Vương Tĩnh chính là thuộc tuýp người sau.

Lúc trước, khi mời Triệu Nhược Vũ đi ăn, dù người trả là cô thì hai anh em vẫn chọn một quán ăn bình dân hợp với ví tiền, ăn uống thoải mái. Đến giờ, khi thế thời thay đổi, hai người không nói một lời liền mang cô tới khách sạn top đầu của thành phố, vừa tới đã có hai hàng nhân viên đứng xếp hàng ngay ngắn và cúi chào, thái độ lịch sự, phong thái hào nhã.

Vương An đi trước, Vương Tĩnh đẩy Triệu Nhược Vũ theo sau.

Tính cách hai anh em thích náo nhiệt nên không chọn phòng riêng mà ăn ở phòng chính chung. Tuy vậy, để Triệu Nhược Vũ được thoải mái, họ chọn bàn ở phía cửa kính lớn, đối diện một bức tường nghệ thuật có cây leo, không gian thoáng đãng, vừa có thể xem náo nhiệt mà vẫn đảm bảo riêng tư.

Hai anh em ngồi hai bên, Triệu Nhược Vũ không muốn rời khỏi xe lăn nên ngồi ở giữa, đối diện với cửa sổ, quay lưng về bức tường giả.

Phục vụ vừa tới, Vương An đã đánh mắt ra hiệu để họ đưa thực đơn cho Triệu Nhược Vũ.

“Chị, chị chọn hết luôn đi, chị chọn gì bọn em ăn đấy.”

Câu nói này của chàng trai lập tức tạo được ấn tượng tốt với nữ phục vụ.

Nhìn ánh mắt tán thưởng của cô ấy, Triệu Nhược Vũ chỉ biết cười thầm rồi chọn món.

Người khác không biết nhưng cô thì còn lạ gì, hai đứa nhóc này lần đầu tới đây không biết gọi món gì nên mới đẩy cho cô. Cuối bữa dù ăn hết hay không thì cũng là cô gọi, người ngoài nhìn vào ai dám đánh giá.

Cùng lúc đó, ở đối diện cách hai bàn phía bên kia của bức tường, hai người đàn ông mặc tây trang đang vừa dùng bữa vừa nói chuyện. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, bầu không khí tại bàn ăn này lại có phần căng thẳng.

“Kiều tổng, ngài không xem lại một chút sao? Phần mềm này của chúng tôi nếu đẩy ra thị trường, giá chắc chắn không dưới bốn số không đâu. Ngài cân nhắc chút, có thể tăng giá lên không?”

Nhìn Lương Thất cật lực đẩy giá, Kiều Ảnh Quân chỉ cười lạnh.

Bình thường mấy phần mềm Nhược làm đã không dưới bốn số không rồi, mà chất lượng thành phẩm của cô ấy so với cái mà Lương Thất mang tới tốt hơn gấp mấy lần. Vậy mà Lương Thất này còn mặt dày không ngừng tung hô thành phẩm bản thân. Không biết là cậu ta quá tự tin hay quá ngu ngốc nữa.

Kiều Ảnh Quân không nói nhiều, chỉ gõ lên con số đã ghi trong hợp đồng.

“Chỗ này cộng thêm một trăm, không hơn.”

Nếu thêm tiền nữa thì anh thà về bảo Nhược làm còn hơn, tự tay cô ấy làm từ đầu đến cuối, từ chất lượng đến bảo mật đều được đảm bảo.

Thấy vẻ dứt khoát của Kiều Ảnh Quân, Lương Thất không khỏi nhụt chí, vẻ tự tin trên gương mặt cũng rút dần, còn có không cam lòng. Anh còn lớn hơn Kiều tổng này hai tuổi, giờ hạ mình xuống đàm phán với người ta, vậy mà người ta còn không đồng ý.

Trong lúc không biết làm thế nào, Lương Thất đảo mắt nhìn xung quanh rồi chợt dừng lại ở phía sau bức tường dây leo nghệ thuật.

Kiều Ảnh Quân không quá hứng thú với cuộc đàm phán này, thấy Lương Thất mất tập trung một lúc lâu nên hỏi:

“Sao vậy? Người quen à?”

Lương Thất cười cười nhìn về phía Vương An, Vương Tĩnh.

“Không hẳn. Kiều tổng biết hai cậu nhóc kia không?”

Kiều Ảnh Quân nhìn theo hướng mắt của Lương Thất thì thấy một cặp song sinh, giữa họ là một cô gái, mái tóc đen dài che phủ sau lưng, thỉnh thoảng đung đưa nhẹ.

“Không biết, không có ấn tượng.”

Một phần năm bức tường phía dưới là tường gạch nên chỉ có thẩy trông thấy nửa người trên nhưng ánh mắt anh vẫn không khống chế mà nhìn bóng lưng cô gái đó thêm vài lần.

Lương Thất chuyển hướng về bàn ăn, vừa gắp vừa nói:

“Cặp song sinh đó là con của Vương Kiến, nghe nói là mới tìm lại được. Ông ta ở một mình mấy chục năm, tôi còn tưởng ông ta sẽ như vậy cả đời, ai ngờ giờ lòi ra hai thằng nhóc.”

Kiều Ảnh Quân lơ đãng nhận xét một câu:

“Lúc trẻ tự do, giờ già yếu có vợ con chăm sóc, cũng tốt.”

“Đúng vậy, chỉ tiếc, tôi thấy bảo hai đứa nhóc đó thích diễn xuất không thích kinh doanh, trước khi được tìm thấy, có người hỗ trợ chúng theo nghề đó, hiện tại thành quả không tệ. Vương Kiến may mắn tìm được con, nhưng Vương thị thì có lẽ không may mắn như vậy.”

Kiều Ảnh Quân không đáp, ánh mắt dừng lại ở bóng lưng cô gái thêm một lần nữa rồi rời đi.

Muốn có tất cả thì cũng phải đánh đổi tất cả, không phải ai cũng làm được điều đó. Vương thị không có ‘người kế vị’ thì sớm muốn cũng sẽ rơi vào tay người khác.

Ánh mắt Kiều Ảnh Quân chợt lóe lên.

Vương thị là công ty cung ứng hàng hóa xuất nhập khẩu, Kiều thị đang có ý định mở rộng sang mảng đó, đây có tính là cơ hội không nhỉ?

***

Triệu Nhược Vũ cùng gặp song sinh ăn uống rồi buôn chuyện đến tối muộn. May mắn hôm nay Triệu Nam Dương và Diêu Hồng đưa Triệu Sa đi dự tiệc, Triệu Y Vy thì ở đoàn làm phim nên không ai chú ý đến cô.

Sau khi ăn xong, Vương An và Vương Tĩnh đẩy cô đi một vòng công viên rồi đưa cô về tới tận cổng Triệu gia.

Triệu Nhược Vũ được ngày ăn no đến không thở nổi, hai tên nhóc song sinh kia cứ vịn cớ cô gầy mà gắp cho cô liên tục, cô thì muốn không lãng phí tiền ăn của hai đứa nên không từ chối.

Kết quả thì giờ chướng bụng, không ngủ được.