Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Tìm Bảy Anh Trai

Chương 27: Buồn cười

“Tao mặc kệ, bọn tao đều đã xem nhà xong, mày cần phải lấy 30 vạn ra cho bọn tao, nếu không sau này đừng nhận bọn tao!” Mẹ Tống thấy anh không nói lời nào, trực tiếp uy hϊếp, nói xong thì cúp điện thoại.

Vẻ mặt Tống Từ An hơi khó coi, nói ra mẹ Tống cha Tống cũng không phải là ngay từ đầu đã đối xử không tốt với anh, ít nhất khi anh còn nhỏ, bọn họ đối xử với anh khá tốt.

Nếu không sẽ không đặt tên như vậy cho anh.

Từ An ngụ ý là tràn ngập bình an, ổn định trong cuộc sống, còn có năng lực xã giao tốt đẹp và cảm giác an toàn.

Còn là cha Tống mẹ Tống đặc biệt tìm giáo viên tiểu học đặt tên.

Mãi đến khi bọn họ có Tống Bân, mới xảy ra thay đổi.

Tống Bân sinh ra, khiến anh ở trong nhà từ trạng thái được sủng ái trở nên càng ngày càng ra rìa.

Khi còn nhỏ Tống Bân không cẩn thận va trúng thứ gì đó bọn họ đều sẽ đánh anh, nói anh không chăm sóc em trai thật tốt.

Tống Bân ở trường học miệng tiện mắng chửi người ta, sau đó bị người ta đánh, bọn họ cũng đánh anh.

Nói anh không bảo vệ em trai thật tốt.

Tống Bân ở trường học thành tích không tốt, bọn họ cũng đánh anh, nói anh giấu nghề không chịu dạy em trai.

Cho dù Tống Bân có chuyện gì, bọn họ đều đánh anh một trận.

Bởi vì thành tích của anh quá tốt, Tống Bân ghen tị anh, sau đó anh ta khóc lóc kể lể trước mặt bọn họ, bọn họ không cho anh đi học.

Vẫn là giáo viên trong trường không nhìn nổi, dẫn anh tới trường học nói là anh vừa học vừa làm, mỗi tháng còn có thể kiếm 200 tệ, thường ngày để anh ngủ lại.

Mà cha mẹ Tống gia vì 200 tệ kia mà đồng ý chuyện này.

Năm anh thi đỗ đại học bọn họ còn ngăn cản anh, không cho anh đi thi đại học, cũng là giáo viên giúp anh.

Anh không dám điền địa chỉ nhận thư thông báo trúng tuyển là trong nhà, chỉ có thể để giáo viên giúp anh cầm lấy trước.

Từ nhỏ đến lớn anh đều là người bị áp bức, không nghĩ tới đến tận bây giờ, vậy mà bọn họ còn dám tìm anh.

Hơn nữa vừa mở miệng là bắt anh đưa tiền, mua nhà cho con bọn họ.

Buồn cười.

Ngu Phán Phán thấy anh thường cười một lát, thường khóc một lát, da đầu cô hơi tê dại, trực tiếp tránh xa anh.

Cầm lấy mõ của mình ngồi một bên, bắt đầu gõ mõ.

Cô muốn ngồi thiền tu luyện.

Phương thức tu luyện của cô hơi kỳ lạ, có đôi khi cần gõ mõ tu luyện, nhưng vì từ nhỏ đến lớn đều là đầu trọc nhỏ, không ít bị người ta hiểu lầm là hòa thượng.

Mà từ nhỏ tới lớn hình tượng đầu trọc nhỏ này của cô cũng không phải vì sư phụ cô để cho cô, đơn thuần là vì nó không mọc ra được.

Tới tối mẹ Tống lại gọi điện tới, nhưng mà lần này người gọi điện không phải là mẹ Tống, mà là cha Tống.

“Từ An à, gần đây con có khỏe không? Sức khỏe thế nào? Có mệt hay không?” Cha Tống mở miệng phong cách khác hoàn toàn với mẹ Tống, sau khi nói xong ông ta không đợi Tống Từ An đáp lời, nói thẳng: “Có phải ban ngày mẹ con tìm con nói mấy lời mê sảng hay không? Mẹ con là như vậy, con đừng để ý tới mẹ con.”