Anh chưa bao giờ nghĩ tới, vậy mà mình thật sự là anh em ruột với Ngu Phán Phán trước mắt, mà gia đình anh lớn lên từ nhỏ kia, vậy mà không có quan hệ huyết thống với anh.
Loại chuyển biến bất ngờ này, khiến anh cảm thấy thoải mái, lại tràn ngập mê mang.
Anh chỉ cảm thấy mình đã sống như một trò đùa nhiều năm như vậy.
Chẳng trách anh trông không giống người nhà anh một chút nào, chẳng trách…
Mọi chuyện xảy ra trong nhiều năm như vậy, mọi chuyện đều đã có giải thích.
Bởi vì anh không phải con ruột của bọn họ.
“Anh muốn khóc sao?” Ngu Phán Phán nghiêng đầu hỏi.
Tống Từ An chớp mắt: Vốn có chút muốn, nhưng mà em hỏi như vậy xong đột nhiên không muốn nữa.
Đúng lúc này, tiếng chuông di động của Tống Từ An đột ngột vang lên.
Tống Từ An lấy di động ra xem, phía trên hiển thị là mẹ.
Anh lập tức không biết cuộc gọi này nên nghe hay là không nên nghe.
Do dự một lát, anh vẫn ấn nút nghe.
Nhưng mà cuối cùng câu mẹ đều không thể nói ra miệng.
Nhưng mà người bên kia điện thoại đều không cần anh gọi, nhìn thấy anh nghe máy thì lập tức mở miệng nói:
“Từ An, em trai con sắp kết hôn, nhà gái muốn một căn nhà, con cho cha mẹ 30 vạn, cha mẹ muốn mua nhà cho em trai con.”
Tống Từ An vốn còn cảm thấy tâm trạng hơi phức tạp, nghe thấy thế gương mặt càng thêm âm trầm:
“Tống Bân muốn mua nhà, vì sao bắt con bỏ tiền?”
Mẹ Tống nghe thấy thế, giận tím mặt: “Con là anh trai thằng bé, con không bỏ thì ai bỏ?”
“Nó muốn mua nhà, không phải nên là nó tự mua sao?” Tống Từ An thực sự sắp bị chọc tức tới mức cười to, đây là đạo lý gì vậy?”
“Tiểu Bảo lấy đâu ra tiền?” Mẹ Tống nghe thấy thế, lạnh lùng nói: “Không phải là mày không muốn cho em trai mày tiền đấy chứ? Tống Từ An, tao nói cho mày biết, làm người không thể như đồ ăn cháo đá bát như vậy, bọn tao cực khổ nuôi mày lớn lên, còn để mày đi học đại học, bây giờ mày có công việc mày lập tức mất gốc đúng không?”
Tống Từ An không nghĩ tới mẹ nuôi của anh lại vô liêm sỉ như vậy, rõ ràng vào đại học không cho anh một đồng, vậy mà nói là bọn họ cho anh học đại học.
Còn nói bọn họ cực khổ nuôi anh lớn như vậy, nếu không có người mua như bọn họ, anh đến nỗi bị lừa bán sao?
Hơn nữa bà ta vừa mở miệng là đòi 30 vạn, cũng không suy nghĩ xem một người vừa mới tốt nghiệp đại học 2 năm như anh có tiền không.
Tống Từ An hít sâu một hơi nói: “Con không có tiền.”
“Sao có chuyện đó được? Không phải là mày làm việc trong thành phố sao? Sao không có tiền? Có phải mày không muốn đưa tiền hay không? Uổng phí Tiểu Bảo gọi mày một tiếng anh.” Mẹ Tống vừa nghe thấy thế, đương nhiên không tin.
Người khác đều nói trong thành phố lớn kiếm tiền dễ nhất, một năm có thể kiếm mấy chục vạn, bà ta chỉ đòi 30 vạn, sao anh có thể không có?
Xem ra đứa nhỏ này trưởng thành, không còn nghe lời nữa, đúng là không phải con ruột đúng là khác biệt, bọn họ nuôi anh lớn như vậy, vậy mà anh không có chút lòng biết ơn nào.