Đạo trưởng Triệu chỉ nghe được đại khái, còn bác sĩ thực tập và đạo sĩ lại quay sang tiếp tục cãi nhau, người nào cũng khăng khăng khẳng định mình mới là đúng.
Bà lão đau xót thì nhìn về phía đạo trưởng Triệu, bà hy vọng vị đạo trưởng này có thể đưa ra lời khuyên cho bà. Thực ra, trong lòng bà cũng đã hơi nghiêng về phía vị đạo sĩ lạ kia, bởi vì những điều ông ta nói đều chính xác đến mức khiến bà không thể không tin.
“Đi bệnh viện!”
“Làm pháp sự!”
“Bệnh tâm thần, phải nhanh chóng đưa đi điều trị!”
“Bị âm khí quấn lấy, còn không mau trừ tà là muộn đó!”
…
“Vậy để tôi thử đi.”
Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên, không quá cao cũng không quá thấp, nhưng lại rất có sức hút, khiến cuộc cãi vã ngừng lại trong nháy mắt.
Đám người trong vòng vây đồng loạt quay về phía người vừa lên tiếng. Là thiếu niên đứng sau lưng đạo trưởng Triệu, hình như là tiểu đạo sĩ mới tới.
Gương mặt của tiểu đạo sĩ cực kỳ xuất chúng, nhưng bọn họ không nhìn ra anh đã thành niên hay chưa. Thịt non trên mặt vẫn chưa rút hết, đôi mắt đen láy ngập nước, vẻ đẹp non nớt khó nói thành lời.
Tuy nhiên, [Để tôi thử] là ý gì?
Tiểu đạo sĩ từ sau lưng đạo trưởng Triệu bước ra, trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, anh lôi hai tờ giấy chứng chỉ từ trong túi ra, nói: “Tôi là Chu Cẩm Uyên, là đạo sĩ tự tu của phái Chính Nhất. Đây là chứng chỉ bác sĩ Đông y của tôi.”
Mọi người: "??"
Nhìn vẻ mặt của mọi người, tiểu đạo sĩ lại bổ sung thêm một câu: "Tôi là đạo y."
Không biết rốt cuộc bọn họ đang cần bác sĩ hay là đạo sĩ?
Trùng hợp thay, anh vừa là bác sĩ vừa là đạo sĩ, hoàn toàn ăn khớp với nhu cầu của bọn họ!
Mọi người: "…"
Cả bác sĩ thực tập lẫn đạo sĩ đều có cảm giác như bị cái gì đó nhét cứng họng, thậm chí còn cho rằng anh thật nực cười. Ngay cả đạo trưởng Triệu cũng ngớ người, hỏi: “Chu sư đệ, cậu học y hả?”
Đây là lần đầu tiên đạo trưởng gặp anh, ông chỉ biết rằng anh là một đệ tử trẻ tuổi đến từ tỉnh Doanh Châu, là con cháu của gia đình tu hành phái Chính Nhất, hình như đang tìm việc ở tỉnh Hải Châu.
Mặc dù anh là khách của Hương Lộc Quan, nhưng không thể phủ nhận rằng, với độ tuổi và vẻ ngoài này mà anh lại mở miệng bảo mình có thể chữa bệnh thì trông có vẻ không đáng tin chút nào.
Sau một phút im lặng ngắn ngủi, cả hai đồng thời lên tiếng.
"Tiểu đạo hữu, cậu biết gì mà..."
Đạo sĩ râu dài nghĩ: Ai cho cậu chen chân vào vụ làm ăn của ông đây hả!
“Cậu còn nhỏ như vậy, lấy đâu ra chứng chỉ bác sĩ thực hành?”
Cái gì thế? Vừa là đạo sĩ vừa bác sĩ, mà lại còn là bác sĩ Đông y mê tín… Càng nghe càng không đáng tin!
Bác sĩ thực tập nghĩ thầm: Hơn nữa, phải tốt nghiệp được trên một năm mới được thi chứng chỉ bác sĩ, tỷ lệ đậu còn rành rành ở đó. Đối phương còn trẻ như vậy đã có chứng chỉ, có khi nào lại là một kẻ lừa đảo không?
Bà lão thì khỏi phải nói, bà cũng không tin. Không vì điều gì cao siêu mà chỉ vì anh còn quá trẻ.
Bọn họ chỉ ngừng trong một khoảnh khắc, sau đó gạt anh sang một bên, tiếp tục tranh cãi gay gắt.
Chu Cẩm Uyên lại chẳng có vẻ tức giận gì, chỉ lặng lẽ tiến lại gần, nắm lấy tay đứa trẻ. Trông anh có vẻ hiền lành vô hại, mà bà lão vừa định quay sang hỏi anh làm gì thì lại bị cuộc tranh cãi về đứa cháu làm cho phân tâm.
Chu Cẩm Uyên chỉ dùng một ngón tay nhẹ nhàng xoa dọc theo ngón cái của đứa trẻ, rồi tiếp tục xoa lên mu bàn tay, kéo dài đến sau tai và xuống cổ. Từng động tác dịu dàng, nhịp nhàng và đều đặn của cậu giúp đứa trẻ đang quấy khóc dần dần im bặt!
Sự thay đổi này khiến bầu không khí tạm lắng xuống, tất cả mọi người trong cuộc tranh cãi chợt quay sang nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. Không gian im ắng, chỉ còn tiếng ve kêu xào xạc trong tiết trời thu.
Cuối cùng, bà lão lắp bắp lên tiếng phá vỡ im lặng: “Nguyên... Nguyên Nguyên? Cháu... khỏi bệnh rồi sao?”
Ánh mắt của đứa trẻ vẫn ngơ ngác, miệng chảy nước dãi, không phản ứng với lời của bà lão như thể nó đang sống trong thế giới của riêng mình.
Tuy nhiên, so với lúc trước thì tình trạng đã đỡ hơn nhiều, ít nhất thì đứa trẻ cũng đã im lặng được một lúc!
Sự chuyển biến rõ rệt này chắc chắn là nhờ vào cậu thiếu niên tên Chu Cẩm Uyên này.